...
Du Dực lại hỏi: “Nhóm người đối đầu với các người là ai, biết không?”
Người kia kiệt sức lắc đầu, trước mắt hắn đã trở nên mơ hồ, thân thể càng lúc càng lạnh. Hắn biết nếu mình không được cứu thì sẽ chết ngay, hắn nói: “Không biết, lúc đầu tôi… chúng tôi còn tưởng… là do hai thằng bé kia gọi người tới giúp, sau đó mới phát hiện… không phải. Hình như bọn họ… cũng giống chúng tôi… Nhưng cũng có thể là…là bọn buôn người…”
Du Dực gật đầu, đại khái chính là như thế, hai nhóm này, một nhóm bắt cóc tống tiền, một nhóm buôn bán trẻ em.
Anh lấy điện thoại ra, trước mặt người nọ bấm gọi đi, điện thoại nhanh chóng được thông.
“Alo, Cục trưởng Lưu, tôi đây… Du Dực. Tất nhiên tìm anh có chuyện rồi…”
Anh liếc nhìn người ở dưới đất, “Tôi gặp một chút chuyện ở công viên trò chơi, hai băng đảng tội phạm chém giết nhau, có thương vong, anh phái người lại dọn dẹp hiện trường đi. Ừm, một nhóm chuyên bắt cóc tống tiền, một nhóm không phải bắt cóc thì chính là buôn bán trẻ con… Ở trong nhà ma, à đúng rồi, mang nhiều cáng cứu thương một chút.”
“Chút nữa đã quên, cho anh một mục tiêu vây bắt xã hội đen. Ở quán massage Hoa Hồng tại phố Tây Nam, mau cho người tới bắt đi, không cần cảm ơn tôi, lần này coi như nhường công lao cho anh.”
Người nọ đã không còn nghe rõ Du Dực đang nói gì, hắn run run hỏi: “Có thể… có thể cứu tôi không…”
Du Dực gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Trên mặt người nọ nở ra một nụ cười, hắn đang định nói chuyện thì lại nghe Du Dực nói một cách chậm rãi. “Đáng tiếc, mày mất máu nhiều quá, nếu mày chống đỡ được tới khi bác sĩ tới đây thì còn có thể cứu, đáng tiếc… không có khả năng.”
Anh căn bản không gọi 120, chỉ có cảnh sát tới, bác sĩ sẽ không tới.
“Anh… anh…” Sắc mặt người nọ biến đổi, chỉ tay vào Du Dực, chỉ nói ra được hai tiếng đã lập tức nằm yên không động đậy.
Du Dực châm biếm, anh hoàn toàn không có tí thương hại nào với mấy phần tử tội phạm này.
Tuy nói bọn họ không đáng chết, nhưng bọn họ đã đánh nhau thành cái dạng này, vậy có nghĩa là ông trời muốn thu thập bọn họ rồi, không trách người khác được.
Sau khi Du Dực rời khỏi không lâu, cảnh sát đã tới.
Vì thế, ngày hôm đó, nhân viên công viên trò chơi liền thấy cảnh sát tới đây, khiêng ra từ trong nhà ma mười mấy người, hơn một nửa bị phủ vải trắng trên mặt, người hiển nhiên đã chết.
…
Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt thay quần áo mới rồi mới đi tìm Thanh Ti.
Thanh Ti thấy hai người quay về thì mắt sáng lên, lập tức chạy tới giữ chặt tay Nhạc Thính Phong, sốt ruột hỏi: “Anh trai, sao rồi, sao rồi?”
Nhạc Thính Phong gí tay lên trán cô bé: “Em nói chứ gì.”
Thanh Ti tươi cười: “Có phải anh đã bắt được hết đám người xấu rồi không?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Ừm, cũng coi như là bắt được rồi.”
Thanh Ti cực kỳ vui vẻ: “Em biết anh là tuyệt nhất, anh thật lợi hại…”
Lộ Tu Triệt đứng ở một bên nghe mà thấy lòng ê ẩm. Cậu cũng muốn nói anh cũng rất lợi hại, nhưng mà nhìn Nhạc Thính Phong thì thôi quên đi, cậu ta còn lợi hại hơn, cậu còn kém rất nhiều.
Tinh thần Lộ Tu Triệt lập tức vô cùng uể oải, khi nào cậu mới có thể lợi hại chứ? Cho dù không được như Nhạc Thính Phong thì cũng đừng quá yếu là được.
“Còn muốn chơi cái gì, anh đưa em đi.”
Thanh Ti gật đầu, kéo tay cậu đi: “Chúng ta đi chơi vòng quay khổng lồ, còn có xe điện đụng nữa…”
Khóe môi Nhạc Thính Phong cong lên, cậu vẫn thích nắm tay Thanh Ti nhất.
...