...
Lộ Hướng Đông mừng rỡ nói: “Cháu là Tiểu Phàm đúng không… con trai, đến bao giờ thế?”
Giọng nói của hắn run rẩy vì xúc động, hai mắt sáng rực đến sợ, sự hối hận dằn vặt trên mặt hoàn toàn biến thành bất ngờ mừng rỡ. Hắn muốn đưa tay ra ôm lấy cậu bé, không đều bị cậu trốn tránh.
Dư Mộng Nhân nằm trên giường, nhìn biểu cảm của Lộ Hướng Đông, trong mắt cô ta lóe lên sự thâm hận, cuối cùng thì lá bài này cũng có lúc dùng đến.
Cậu bé tầm mười ba mười bốn tuổi, nét mặt khá thanh tú, làn da màu tiểu mạch, hao hao giống Lộ Hướng Đông. Cậu lạnh lùng nhìn hắn, không hề chấp nhận sự thân mật đột ngột ấy, ánh mắt giống như đang nhìn một người xa lạ không liên quan vậy. Cậu nói: “Ông là ai, sao lại ở trong nhà tôi. Ông mà không nói rõ ràng thì tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.”
Lộ Hướng Đông lo lắng, vội vàng giải thích: “Tiểu Phàm, ta là ba, là ba của con.”
Hắn đã biết Dư Mộng Nhân còn sinh cho mình một đứa con trai, 29 Tết vừa rồi hắn ta không về nhà là vì biết được tin này, Dư Mộng Nhân đem ảnh của con trai cho hắn xem.
Lúc đó, Lộ Hướng Đông cực kỳ kinh ngạc. Hắn không thể ngờ rằng, lại có một ngày, bỗng lòi ra một thằng con trai, năm nay 13 tuổi, còn lớn hơn Lộ Tu Triệt một tuổi. Dư Mộng Nhân đặt tên cho con là Dư Viễn Phàm.
Hôm đó, Dư Mộng Nhân còn đưa kết quả xét nghiệm AND cho hắn xem, nói rằng sợ hắn nghi ngờ, nhưng lại ngại nói ra. Lần trước, khi hắn đánh vỡ cốc làm đứt tay, cô ta liền âm thầm giữ máu của hắn lại, rồi cầm đi làm xét nghiệm với Tiểu Phàm.
Kết quả xét nghiệm đó là do bệnh viện tiêu chuẩn làm, không thể giả được, lúc đó Lộ Hướng Đông liền tin ngay.
Lộ Hướng Đông là một người vô cùng muốn có con trai. Từ trong cốt tủy, hắn cực kỳ trọng nam khinh nữ, không thì hắn cũng không đến nỗi sinh nhiều con gái ngoài giá thú như vậy.
Thế nên, khi biết mình vẫn còn một đứa con trai 13 tuổi, Lộ Hướng Đông đã phấn khích đến mức quên cả về nhà cùng Lộ Tu Triệt. Ngay hôm đó, hắn đã đòi đi gặp con mình, nhưng Dư Mộng Nhân không đồng ý, cô ta nói rằng con ở cùng ông bà ngoại, lại ở tận thủ đô, đợi qua Tết hẵng hay.
Hơn nữa, Dư Viễn Phàm không hề biết mình còn có một người cha. Cô ta không muốn để cậu bé quá bất ngờ đến hoảng hốt.
Lúc đó, Lộ Hướng Đông xúc động gật đầu lia lịa, Dư Mộng Nhân nói gì hắn cũng đều nghe theo, rồi cứ quấn quýt lấy cô ta hỏi chuyện về Dư Viễn Phàm.
Dư Mộng Nhân nói với hắn rằng, từ nhỏ, Dư Viễn Phàm đã là học sinh ba tốt, chỉ cần trong lớp có cậu bé, thì vị trí đầu bảng sẽ luôn thuộc về cậu, hơn nữa tính tình rất tốt, thích giúp đỡ bạn bè, hiếu thuận, thầy cô giáo và bạn bè ở lớp, hàng xóm láng giềng không ai không quý mến.
Cũng chính vì biết rằng mình còn có một cậu con trai lớn, năm nay 13 tuổi, nên Lộ Hướng Đông mới dẫn Dư Mộng Nhân về nhà họ Lộ, muốn chính thức đem đến một danh phận đàng hoàng cho con trai lớn của mình. Hắn không thể để con trai lớn của mình trở thành một đứa con ngoài giá thú. Hắn đã để mẹ của con trai mình chịu thiệt thòi, nên đồng ý với cô ta sẽ lấy cô ta về làm phu nhân nhà họ Lộ.
Nhưng ai biết rằng, hôm đó vừa về đến nhà, nói đến chuyện này, ông Lộ đến cả ảnh Dư Viễn Phàm cũng không buồn nhìn, ngay lập tức kiên quyết từ chối, dù thế nào cũng sẽ không để Dư Mộng Nhân bước chân vào nhà mình, hơn nữa vệ sĩ để lạc mất Lộ Tu Triệt.
Lộ Hướng Đông bị ông lão ép buộc dằn vặt, mới bắt đầu hắn còn nghĩ đến Dư Mộng Nhân và Dư Viễn Phàm, nhưng vài ngày sau vẫn không tìm thấy Lộ Tu Triệt, lúc đó hắn mới thực sự hốt hoảng, dành hết tâm trí vào chuyện đi tìm con.
...