...
"Ngài không biết rằng, có bao nhiêu người ngưỡng mộ thân phận của ngài đâu, không phải ai từ khi sinh ra đã có nhiều thứ như ngài. Cuộc sống bên ngoài kia quá vất vả rồi, so với bọn họ, ngài hạnh phúc hơn rất nhiều…rất nhiều người vất vả cả một đời, cũng không mua được một căn nhà có lò sưởi.”
Những lời nói đó khiến Lộ Hướng Đông thấy mình dường như bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó. Nếu như đánh mất thân phận ở nhà họ Lộ, nếu như… không thể giống như trước đây, được nhà họ Lộ che chở, thế thì… hắn cũng giống như những người đang bôn ba ngoài kia, sống trong những căn nhà như lò băng, cả đời không mua được một căn phòng có lò sưởi?
Những lời nói của vệ sĩ khiến Lộ Hướng Đông trầm ngầm suy tư, những lời ông lão nói không phải là nói suông, nếu như hắn vẫn cố tình để mẹ con Dư Mộng Nhân vào nhà, thì nhất định ông lão sẽ đuổi hắn đi, thu lại mọi thứ thuộc về hắn, đến lúc đó thì hắn sẽ trắng tay, chẳng còn gì hết.
Lộ Hướng Đông nắm chặt cốc nước trong tay, hắn không thể trắng tay.
“Giám đốc Lộ, nước không nóng nữa rồi, hay là để tôi đi đổi cho ngài cốc khác? Người nhà chúng tôi, buổi tối trước khi đi ngủ đều phải đổ đầy túi nước nóng, không thì lạnh ngủ không được, nửa đêm không nóng nữa, lại phải dậy đổi nước.”
Lộ Hướng Đông sực tỉnh, lắc đầu: “Hả, không… cần nữa, muộn lắm rồi, tôi phải đi ngủ rồi, cậu cũng thế…”
Vệ sĩ cười nói: “Thế thì tốt, chủ tịch Lộ, ngài về phòng trước đi…”
“Được, quay về thôi, quay về thôi…”
Lộ Hướng Đông một mình đứng trong phòng khách, nhìn cốc nước đã không còn bốc khói nữa, cuối cùng đặt cốc nước xuống. Hắn không dám nghĩ xem, nếu chẳng may mình phải sống trong một căn nhà như thế thì sẽ ra sao.
Hắn nhìn xung quanh, phòng khách nhà họ Lộ nguy nga tráng lệ, mỗi vật dụng đều được lựa chọn tinh tế tỉ mỉ, đến cả những viên đá lát nền nhà cũng rất đắt.
Lộ Hướng Đông xoa xoa hai cánh tay, về phòng ngủ đi đã, còn về chuyện của Dư Mộng Nhân và Tiểu Phàm, không vội được, từ từ giải quyết.
Về đến phòng, thân người mau chóng ấm lại, Lộ Hướng Đông nằm trên chiếc giường mềm mại ấm áp, thở phào nhẹ nhõm, vẫn là nhà mình tốt.
Trời sáng, Lộ Tu Triệt vẫn dậy từ rất sớm, chạy bộ một tiếng rồi mới quay về ăn sáng.
Thật hiếm hoi, tối qua Lộ Hướng Đông ngủ muộn thế, mà hôm nay cũng đã dậy rồi.
Lộ Tu Triệt lướt mắt nhìn qua hắn, rồi mở lời chào ông nội, rồi cầm cốc sữa lên, uống một nửa.
Khóe miệng Lộ Hướng Đông co giật, thằng nhãi này, nhìn thấy ba mình cũng không thèm thưa một tiếng, thật là càng ngày càng không coi hắn ra gì rồi.
Hắn lại nhớ đến Dư Viễn Phàm, so sanh với nhau, hình như…hai người bọn chúng cũng chẳng khác nhau là mấy.
Thế nhưng, Dư Viễn Phàm xa lánh hắn là có lý do chính đáng. Dù sao thì… bao nhiêu năm nay, con trai mình sống không tốt, một người làm ba như hắn cũng chẳng hay biết. Rõ ràng có thể cho con mình những điều kiện sống tốt hơn, nhưng lại để nó thiếu thốn tình yêu thương, lại còn bị người đời dò xét …
Lại nhìn xem Lộ Tu Triệt, sống một cuộc sống chẳng khác gì hoàng đế.
Cứ nghĩ như vậy, Lộ Hướng Đông lại bắt đầu ngả lòng về phía Dư Viễn Phàm. Hắn vẫn rất thương xót đứa trẻ đó.
Lộ Tu Triệt ăn sáng xong, cầm cặp sách lên chuẩn bị đi ra ngoài: “Ông nội, cháu ăn xong đi học đây, ông cứ ăn từ từ.”
Ông lão gật đầu: “Đi đi.”
Lộ Hướng Đông không chịu nổi nữa, thằng bé sắp đi rồi cũng không nói với hắn ta một tiếng. Hắn gằn giọng nói: “Tiểu Triệt... con còn coi ba ra gì không?”
...