...
"Anh nói xem một thằng đàn ông hơn một năm không về nhà; mặc kệ vợ con sống chết, bạc tình bạc nghĩa, đột nhiên nói muốn đón mẹ con cô ấy lên thành phố hưởng phúc, có bình thường không? Quan trọng là Thu Sính đã biết hắn ta ngoại tình, đã kết hôn và sinh hai đứa con trên thành phố. Trong tình cảnh đó, đột nhiên muốn dẫn hai mẹ con cô ấy đi, có thể có chuyện gì tốt sao?" Bây giờ Du Dực nhắc đến Yến Tùng Nam trên mặt đều là sát khí.
"Tôi đuổi theo xe của hắn, đem Thanh Ti và Thu Sính đi. Bởi vì Thu Sính muốn ly hôn với Yến Tùng Nam, cho nên sau đó chúng tôi ở tại huyện Bình. Trong khoảng thời gian này, nhà họ Diệp - gia đình bố vợ của Yến Tùng Nam nhiều lần phái người muốn giết Thu Sính. Khi đó, tôi luôn cảm thấy lạ, rốt cuộc là vì sao chứ? Đơn thuần là tranh chấp ly hôn, vì sao phải giết người? Hơn nữa, Thu Sính cũng không quấn lấy Yến Tùng Nam, cô ấy còn muốn ly hôn. Cho đến tận sau này, xảy ra chuyện của Hạ Như Sương, tôi mới cảm thấy, những chuyện này phải chăng có liên quan đến nhau."
Hạ An Lan mơ hồ ngẩng đầu: "Ý của cậu là Hạ Như Sương đã sớm biết Tiểu Ái còn sống; thậm chí, có khả năng là cô ta... là cô ta..."
Lời phía sau, Hạ An Lan không nói ra. Chỉ cần cho anh một chút manh mối, anh đã có thể liên tưởng ra toàn bộ âm mưu; trong chuyện này muốn kết nối lại quá đơn giản.
Du Dực nhìn thấy đôi mắt Hạ An Lan đỏ ngầu dữ tợn, sự phận nộ căm hận hiện rõ trên khuôn mặt anh.
Tướng mạo điềm đạm khôi ngô tuấn tú vốn có của anh giờ phút này trông cực kỳ đáng sợ; đúng như lời lúc trước Du Dực đã nói, lúc này cả người anh đều là sát khí.
Du Dực gật đầu: "Đúng, có lẽ là từ rất lâu rồi. Anh còn nhớ lần đầu tiên anh liên hệ với tôi, bảo tôi giúp anh xử lý vài người không? Lần đó, sau khi tôi làm xong chuyện đã quay về nhà họ Du một chuyến. Kết quả tôi nhìn thấy trên cổ Du Hí cháu trai tôi có đeo một sợi dây chuyền giống hệt với của Thu Sính. Lúc đó, tôi đã bắt đầu nghi ngờ rồi, sau đó tôi liền cho người theo dõi cô ta, cho đến khi cô ta đi tìm Đao Gia..."
Du Dực sờ sờ mũi: "Thật ra, tối hôm đó khi anh sai Vương Tế Xuyên giết chết Đao Gia, cậu ta đã tìm thấy hình của Thu Sính. Khi đó, tôi không chắc chắn anh và Hạ Như Sương có quan hệ gì, cho nên thử thăm dò anh một lần, không dám nói cho anh biết."
"Cô ta đi tìm Đao Gia... không phải chỉ là vì tìm người chứ?"
Du Dực cười ha ha, nói: "Đương nhiên không phải. Lòng dạ của người phụ nữ đó còn độc ác hơn anh tưởng tượng rất nhiều. Từ trước đến giờ, cô ta chưa từng nghĩ sẽ tha cho Thu Sính, bảo xã hội đen giúp cô ta tìm người. Đừng có đùa chứ, ngoại trừ muốn giết người diệt khẩu, anh cảm thấy còn có lý do khác sao? Người cô ta muốn giết luôn là Thu Sính, trước giờ chưa từng thay đổi."
Ánh mắt Hạ An Lan bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, giống như làn gió nhẹ êm dịu tức khắc biến thành băng tuyết mùa đông lạnh thấu xương.
Anh hối hận rồi. Bao nhiêu năm qua, anh đã quá nhân từ với Hạ Như Sương rồi.
Sự nhân từ của cả gia đình anh đối với cô ta đã trở thành con dao trong tay để cô ta đối phó với Tiểu Ái.
Nếu như Tiểu Ái không gặp Du Dực, có thể đến chết anh cũng sẽ không biết, Tiểu Ái vẫn còn sống.
"Tôi không chắc chắn từ khi nào cô ta biết Thu Sính vẫn còn sống; nhưng mà, tôi cảm thấy cô ta vẫn còn che giấu rất nhiều bí mật không thể cho người khác biết. Nhà họ Hạ... nuôi một con sói. Tôi cho rằng đến cả trận hỏa hoạn năm đó đều phải điều tra lại từ đầu."
Anh quay đầu nhìn Hạ An Lan, anh thực sự sợ hết hồn. Sát khí trong mắt Hạ An Lan quá dọa người khiến anh đột nhiên cảm thấy bản thân giống như bị lăng trì trong nháy mắt.
Hạ An Lan đứng dậy: "Tôi sẽ điều tra rõ, tôi sẽ không để Tiểu Ái phải oan ức chịu khổ nhiều năm như thế."
Hạ An Lan trở về phòng cầm điện thoạt lên, ấn một dãy số: "Thông báo cho cảnh sát bên Lạc Thành, bắt giữ Diệp Kiến Công. Đúng thế. Bây giờ."
...