Chương 929: Cháu không bảo là không cho mẹ cháu vào phòng chú mà


...

Cậu tức tối quay đầu rời đi, sang đến phòng Hạ An Lan, không hề khách khí nhấc tay lên đập cửa thùm thụp: “Hạ An Lan, ông cút ra ngoài cho tôi…”

Sau tiếng đập cửa đầu tiên của Nhạc Thính Phong, Hạ An Lan đã tỉnh dậy rồi. Anh thở dài, thằng nhỏ này, tính cảnh giác cao thật đấy, không ngờ nửa đêm rồi còn kiểm tra phòng, xem ra đã biết hết rồi, haizz, tuổi nhỏ lắm trò, đối phó lại, hơi bị đau đầu đây.

Tô Ngưng Mi bị đánh thức, mơ màng hỏi một câu: “Sao vậy?”

Hạ An Lan thơm một cái vào má cô: “Không sao, em ngủ tiếp đi, không cần phải dậy, anh ra ngoài xem sao.”

Tô Ngưng Mi quả thật rất buồn ngủ, cô thực sự không nghe thấy tiếng của con trai mình, thế nên cô trở mình một cái, rồi ngủ tiếp.

Hạ An Lan bật đèn ngủ lên, mặc bộ đồ ngủ mà Tô Ngưng Mi đã tìm cho anh.

“Hạ An Lan, ông cút ra đây cho tôi. Lão già trơ trẽn này, ông ra đây cho tôi…”Nhạc Thính Phong đập cửa thình thịch.

“Lão hồ ly già, đừng tưởng rằng trốn trong đó, thiếu gia không có cách gì với ông, ông…”

Cửa phòng đột ngột mở ra, Nhạc Thính Phong sững người, liếc nhìn bộ mặt của Hạ An Lan, đột nhiên cậu thấy càng tức hơn, “Lão hồ ly già được đấy, còn dám ra đây.”

Hạ An Lan mỉm cười với cậu: “Thiếu niên, muộn thế này rồi còn chưa ngủ, cẩn thận không cao lên được đâu.”

Nhạc Thính Phong đã xắn tay áo chuẩn bị xông lên rồi, không ngờ hắn lại nói câu này đầu tiên, một cậu thiếu niên mười hai tuổi, dù cho có già dặn thế nào đi chăng nữa, cũng không phải hai mươi tuổi. Đối với nhưng đứa trẻ tầm tuổi này, nhất định không được nói chúng thấp.

Cậu tức tối nhảy chồm lên chỉ vào mặt Hạ An Lan: “Ông ông ông… thiếu gia đã nói với ông rồi, không được giở trò với mẹ tôi. Không ngờ ở nhà tôi mà gan chó của ông cũng to như vậy, tôi…”

Hạ An Lan đưa tay ra tóc Nhạc Thính Phong cho rối tung lên: “Thiếu niên, cháu bảo chú không được vào phòng mẹ cháu, nhưng không có nói, mẹ cháu không được vào phòng chú mà?”

Trước khi đi ngủ, Nhạc Thính Phong nói, anh không được vào phòng Tô Ngưng Mi, anh làm theo rồi, hơn nữa tuyệt đối không hề trái lời.

Xem xem, anh vẫn rất quan tâm đến lời nói của con trai tương lai, anh cũng đã cực kỳ nghiêm túc làm theo.

Cho dù Nhạc Thính Phong là thiên tài hiếm có, nhưng ở tuổi này cậu cũng chưa thể địch nổi với hồ ly già đã tôi luyện thành tin.

Cậu tức đỏ cả mặt, thở dốc: “Ông là lão già vô liêm sỉ…”

Hạ An Lan để tay ra sau đóng cửa lại: “Suỵt, nói nhỏ thôi, mẹ cháu đang ngủ. Chú nghĩ cháu không muốn đánh thức mẹ cháu dậy đấy chứ? Mẹ cháu đang ngủ rất ngon.”

Thực ra anh muốn nói rằng, mẹ cháu hôm nay rất mệt, đừng làm phiền cô ấy.

Thế nhưng anh nghĩ thôi không nên nói vậy, dù sao thì Nhạc Thính Phong vẫn chỉ là một đứa trẻ, nói thẳng ra trước mặt cậu như vậy cũng không được tốt cho lắm

“Tôi…” Trước mặt Hạ An Lan, Nhạc Thính Phong tức đến nỗi không nói nên lời.

Luôn luôn là cậu chọc người ta tức đến cứng họng, hôm nay, là lần đầu tiên cậu thất bại thế này.

Hạ An Lan đặt tay lên vai Nhạc Thính Phong, “Thiếu niên, đợi đến khi cháu trưởng thành rồi, cháu sẽ biết, trước mặt người phụ nữ cháu thích, vô liêm sỉ là có ích nhất, đàng hoàng nhã nhặn, khiêm tốn lịch thiệp, quân tử rộng lượng, đều là liêm sỉ.”

Những thứ đó đều dùng để lừa con gái nhà người ta, đều dùng để thu hút những người phụ nữ như Tô Ngưng Mi, lừa người con gái mà anh thích cũng thích anh, sau đó, anh sẽ lại dùng những biện pháp vô liêm sỉ để tóm lấy cô.

Quả nhiên, có con trai cũng không tồi, ít ra cũng có thể thảo luận về những chuyện này.

...