...
Nên chỉ cần không ly hôn, thì mặc kệ anh ta có xử lý ả đê tiện đó thế nào, ả cũng sẽ không dám tung chứng cứ ra.
Hạ Như Sương cực kỳ căm hận, nhưng ả căn bản không kịp chửi lại bởi bụng ả bắt đầu đau nhói, khiến ả không có thời gian để mắng chửi ai.
Bụng dưới đau như bị một con dao khuấy trộn, khiến ả đau đến co thắt cả người, không lâu sau ả cảm thấy hình như có thứ gì ấm nóng từ phía dưới chảy ra, sắc mặt Hạ Như Sương trắng bệch, ôm bụng rên lên: "Đau quá…"
Bụng càng ngày càng đau, Hạ Như Sương muốn đứng lên nhưng không thể được, ả bò từ từ ra cửa, la lên: "Có ai không... nhanh... đến đây... đến đây... "
Cơn đau khiến trong lòng Hạ Như Sương cảm thấy khiếp sợ, hiện nay ả đã rơi vào tình huống tồi tệ nhất rồi, nếu... suy đoán trong lòng ả là thật, thì tình hình của ả sẽ chỉ càng tồi tệ hơn.
Không ai nghe thấy, người giúp việc đều đang ở dưới lầu, ông Du vẫn còn ở bệnh viện.
Bụng dưới càng ngày càng đau, máu bên dưới càng ngày càng chảy nhiều, Hạ Như Sương đã bắt đầu cảm thấy choáng váng, ả ta sợ chết, ả không ngừng kêu lên, cuối cùng Du Hí cũng chạy ra.
Thằng bé nhìn thấy mẹ nó nằm ngay cửa, cả người trần truồng, phía dưới máu chảy thành một vũng lớn, nó sợ đến mức cái mông mập mạp ngồi bệt xuống đất, lắp bắp nói: "Mẹ... mẹ... mẹ sao vậy?"
Cuối cùng cũng nhìn thấy được một người, Hạ Như Sương vội vàng nói: "Mau... đi... kêu người, kêu... xe cấp cứu...nhanh lên!"
Nhưng Du Hí không động đậy, nó tủi thân nói: "Mẹ... con đứng dậy không được..."
Con nít làm gì nhìn thấy nhiều máu đến thế, huống hồ lại còn ăn đến phát phì, nên đâu dễ gì đứng lên được.
Hạ Như Sương lại thấy choáng váng: "Đồ vô dụng, vậy thì... la lớn lên... gọi... gọi... người qua đây... "
Du Hí mới lớn tiếng la lên: "Có ai không, ai đó... mau tới đây, mẹ con chảy máu rồi... có ai không... "
Du Hí gào khan cổ họng, cuối cùng cũng có người chạy tới.
Nhưng đợi khi hai người giúp việc chạy đến, Hạ Như Sương đã ngất đi vì đau.
Hai người giúp việc đó đều đã kết hôn, vừa nhìn thấy tình trạng của Hạ Như Sương, hai người họ liền biết chuyện gì đang xảy ra, họ vội vàng gọi điện thoại kêu xe cấp cứu tới ngay.
Sau khi gọi điện thoại, hai người mặc quần áo cho Hạ Như Sương, sau đó đi tìm anh trai Du Dực.
Sau khi phát tiết ở chỗ Hạ Như Sương, anh ta bèn tìm một phòng khách nằm ngủ, người giúp việc tìm thấy anh ta nhưng gọi thế nào anh ta cũng không tỉnh.
Cuối cùng xe cấp cứu đã đến thế là chỉ đành để một người giúp việc đi theo.
Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ vừa nhìn liền nói là đã bị sảy thai, hơn nữa còn mất máu quá nhiều nên phải tiến hành cầm máu khẩn cấp.
Bệnh viện mà Hạ Như Sương đến cũng là bệnh viện mà bà Du đang nằm, sau khi ả ta được đưa vào phòng cấp cứu, người giúp việc vội vã đi tìm và kể lại tình hình cho ông Du biết.
Hiện giờ ông bà Du đang gây nhau căng thẳng.
Khi cô ta kể lại mọi việc, cảm giác đầu tiên của hai người họ là nhẹ nhõm, trong lòng họ, Hạ Như Sương là một người phụ nữ không sạch sẽ, ai biết được đứa trẻ trong bụng ả ta là của ai, sẩy đi là tốt nhất.
Bà Du liếc mắt nhìn ông Du, mắng mỏ trước mặt ông: "Đồ đê tiện ấy suýt chút nữa đã sinh ra con hoang dùm người khác, hừ, đáng đời, sảy thai hay lắm, thứ con hoang đó không nên xuất hiện trên đời này."
Bà ta đang nói bóng nói gió, nhìn như đang chửi Hạ Như Sương nhưng trên thực tế là đang mắng ông Du.
Bà vất vả cả một đời cống hiến cho cái nhà này nhưng ai có thể ngờ được khi về già mới biết được người chồng bà luôn cảm thấy kiêu hãnh lại đi ngoại tình, còn có cả con riêng rồi.
...