Chương 230: Anh muốn. Em khen ngoi anh


...

Nhưng nhà họ Diệp lần này bị anh ra tay không hề nhẹ, làm

cho hai thằng con trai nhà ấy thành tàn tật, trong thời gian này, chắc lão không dám ra tay bừa bãi nữa.”

Sắc mặt Nhiếp Thu Sính vẫn không vui: “Em biết anh lợi hại, nhưng anh chẳng khiến người ta yên tâm chút nào cả. Nhà họ Diệp cơ bản là hang sói, anh một mình một ngựa mà dám xông vào, ngộ nhỡ anh ở ngoài có chuyện gì, thì chắc đến chết em cũng không biết được”

Du Dực hôn nhẹ lên trán cô: “Anh sai rồi, đừng giận nữa, lần sau... anh có đi đâu cũng sẽ nói cho em biết trước được chưa?”

Du Dực định nói chuyện hôm qua ra để nghe Nhiếp Thu Sính khen ngợi anh, không ngờ lại bị phê bình.

Có điều, anh vẫn rất vui, vì trong lòng cô có anh.

“Lần sau không được phép làm những việc nguy hiểm như vậy nữa.”

Du Dực nghiêm túc gật đầu: “Tuân lệnh, nhất định không làm nữa.”

Lần sau nếu chuyện này có xảy ra thì anh cũng sẽ thận trọng không để cô biết.

“Nhưng mà hôm qua đến nhà họ Diệp anh thật sự không bị xây xát gì, nhà họ Diệp dễ đột nhập hơn anh nghĩ rất nhiều. Anh vứt hai thằng con trai vào phòng thì Diệp Kiến Công mới tỉnh dậy.”

“Lần sau không được đến đó nữa, hôm qua anh đến, bọn họ chưa có sự chuẩn bị trước, lần sau nhất định sẽ không dễ dàng như vậy đâu!”

Du Dực liên tục gật đầu: “Em yên tâm, cho dù lão gọi nhiều vệ sĩ đến nữa thì cũng chỉ là một đống phế thải mà thôi... e hèm, được rồi được rồi, nghe lời em, lần sau sẽ không đến đó nữa.”

Nhiếp Thu Sính cắn môi, do dự một chút, rồi nói: “Mặc dù... tự anh đi đến đó quá mạo hiểm, không tốt, nhưng anh giúp em dạy cho lão một bài học, em vẫn rất vui, cảm ơn anh.”

Du Dực ôm lấy mặt cô, cúi đầu hôn lên môi cô: “Anh biết mà, nhất định em sẽ vui, dù sao bọn chúng cũng hết lần này đến lần khác muốn lấy mạng em, anh không đi cho chúng nếm chút mùi vị, thì quá dễ dàng cho chúng, hơn nữa, lần này bọn chúng không thành công thì nhất định sẽ nghĩ đến lần sau”

Du Dực nói cho Nhiếp Thu Sính nghe chuyện hôm qua ở nhà họ Diệp, một lúc sau đợi cô không giận nữa, mới đưa tay nâng sợi dây chuyền trên cổ cô lên: “Sợi dây chuyền nảy của em rất đẹp, chắc em đã đeo nó nhiều năm nay rồi đúng không?”

Anh muốn hỏi về thân thế của cô.

Nhiếp Thu Sính gật đầu: “Từ nhỏ đã có rồi, từ lúc em nhớ được chuyện, thì sợi dây chuyền đã ở đó rồi!”

“Thu Sính, anh... có một câu hỏi muốn hỏi em"

“Vâng, anh nói đi.”

Du Dực chần chừ một chút, nhưng vẫn nói: “Em... có phải là con đẻ của bố mẹ em

không?” Nhiếp Thu Sính hơi sững lại.

Du Dực vội vàng nói tiếp: “Em đừng nghĩ ngợi nhiều. Tối qua sau khi đến nhà họ Diệp, anh nhớ ra một vài điều, nhà họ Diệp kiên quyết phải giết em bằng được, chắc chắn không phải chỉ vì Diệp Chi Linh, nhất định phải có vấn đề gì khác. Anh đoán rằng, lẽ nào có liên quan đến thân thế của em? Nếu em không muốn trả lời, thì cứ coi như anh chưa hỏi.”

Khuôn mặt Nhiếp Thu Sính có chút lúng túng, một lúc sau, cô mới chậm rãi nói: “Chắc là không phải. Hồi nhỏ, bọn trẻ trong thôn hay nói là em được nhặt về. Lúc đó em rất buồn, về nhà hỏi bố mẹ, họ nói rằng em đừng có tin, sau này lớn rồi, có phải là con nuôi hay không cũng không còn quan trọng nữa, bố mẹ đối xử với em rất tốt, thế là đủ rồi!”

Thực ra Nhiếp Thu Sính vẫn biết mình không phải là con đẻ, cô chưa từng nói cho ai biết điều này.

Du Dực ôm chặt lấy cô, đặt lên mắt cô một nụ hôn, khẽ khàng nói: “Anh đoán rằng, sợi dây chuyền này có liên quan đến thân thế của em, Thu Sính, em muốn đi tìm bố mẹ đẻ của mình không?”

...