...
Phục vụ nói: “Tiên sinh, không thể như vậy… Ông làm thế sẽ ảnh hưởng đến những khách khác, chúng tôi thật sự không thể nào đáp ứng yêu cầu của ông.”
Phòng lớn nhất đó để lại cho ai, trong lòng bọn họ đều rất rõ. Giám đốc đặc biệt dặn dò, thiếu gia duy nhất của gia đình ông chủ lớn muốn dẫn bạn học đến ca hát, bất luận thế nào cũng phải chăm sóc tốt, đừng gây ra phiền phức.
Thiếu gia độc nhất của gia đình ông chủ lớn so với kẻ mới phất lên giàu có không biết từ đâu chui ra, bọn họ đương nhiên đứng về phía thiếu gia rồi.
Kim Liên Tử hừ một tiếng: “Không nể mặt các người thì sao, khách hàng là thượng đế có biết không?”
Lúc ông ta nói chuyện nước bọt văng đầy cả mặt nữ phục vụ, nam phục vụ kéo cô ấy về phía sau, đứng trước mặt cô, nói với Kim Liên Tử: “Tiên sinh, ông thế này là đang gây sự, nếu ông còn tiếp tục làm ồn thì tôi sẽ gọi bảo vệ đến.”
Bọn họ không gọi bảo vệ đến là vì người đàn ông này chỉ lớn tiếng vài câu chứ chưa thật sự động thủ, nên bọn họ mới nhẫn nhịn. Nhưng trước mắt thì người đàn ông này rõ ràng là đang cố tình gây sự, bọn họ không thể nhịn được nữa.
Kim Liên Tử vô cùng ngang ngược, quát lên: “Gọi bảo vệ, mày là thứ gì, dám uy hiếp tao sao, nơi rách nát này của chúng mày, lão tử đến là nể mặt chúng mày rồi, cho chúng mày tiền thì không cần, còn đuổi tao ra ngoài, gọi quản lý của chúng mày ra đây.”
Nhóm người Nhạc Thính Phong vừa vào đã gặp phải chuyện này, người khác không biết nhưng Lộ Tu Triệt biết phòng lớn nhất đó là để cho các cậu.
Lộ Tu Triệt bước qua nói: “Phòng đó là để cho tôi, ông muốn sao?”
Nhạc Thính Phong cũng bước tới, đứng bên cạnh, những học sinh khác cũng đứng xem tình hình.
Phục vụ vừa nghe Lộ Tu Triệt nói xong, liền đoán ra ngay vị thiếu gia đó đã đến rồi.
“Thiếu gia… cậu đến rồi.”
Kim Liên Tử ngẩn ra một chút, sau đó thì khinh thường nhìn Lộ Tu Triệt: “Tiểu tử, mày nói phòng đó là mày đặt?”
Lộ Tu Triệt ngẩng cao hàm dưới: “Không sai, là tôi đặt.”
Kim Liên Tử không ngờ rằng là đám trẻ con này, “Haha… mới tuổi này mà đã thích của lạ. Mày cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, nhóc con như mày lại đến đây giả vờ làm người lớn gì chứ, mau nhường phòng đó lại cho tao, nếu không tao sẽ cho mày đẹp mặt.”
“Nếu tôi không thích thì sao, ông định làm gì tôi?” Lộ Tu Triệt thật sự muốn xem, đến KTV của gia đình mình không lẽ sẽ bị thương sao?
Kim Liên Tử chỉ vào Lộ Tu Triệt: “Nếu mày không nhường, hôm nay tao sẽ khiến mày…”
Lời chưa nói xong, giám đốc vội vã chạy đến: “Thiếu gia thiếu gia, thật sự xin lỗi, lúc nãy bên kia xảy ra chút chuyện nên tôi đi giải quyết, ai ngờ lại không kịp ra đón cậu, cậu xem, giờ cậu đến phòng riêng hay là…”
Lộ Tu Triệt nhìn một cách khinh bỉ: “Ông không thấy sao, người gây chuyện ở đây, sao ông không nói xử lý trước?”
Giám đốc vẫy vẫy tay, bảo vệ phía sau bước đến. Ông mỉm cười nói: “Thiếu gia, đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, loại người này ngày nào cũng có, lấy một chút tiền ra rồi cho rằng mình giàu có, có thể tung hoành ở thủ đô này, cũng không thèm nhìn xem chỗ chúng ta là nơi nào, có thể ngang ngược được sao?”
Bảo vệ định kéo Kim Liên Tử, đuổi người đi.
Nhưng Kim Liên Tử này mập mạp cường tráng, vóc dáng không thể nhỏ, đứng trơ ra không cho bảo vệ kéo đi, còn la hét ầm ĩ. Giám đốc đang định gọi thêm bảo vệ đến giúp đỡ thì thấy một cậu thiếu niên bên cạnh thiếu gia nhà họ, đột nhiên vung chân ra.
...