...
Nhiếp Thu Sính tán đồng cách làm của Tô Ngưng Mi, những chuyện hay chiếu trên tivi, sau khi ly hôn, không cần một đồng tiền của nhà họ, phải đi có tự tôn, có cốt khí, haha, đều là giả tạo.
Tên khốn đó ở nước ngoài, dẫn theo vợ bé tiêu dao khoái lạc, vứt bỏ vợ con, rõ ràng là một tên khốn cần phải băm vằm thành từng mảnh, dựa vào đâu mà phải đưa gia sản cho hắn.
Dựa vào đâu để hắn và kẻ thứ ba đó sống phóng khoáng như thế chứ?
Ban đầu hôn nhân của cô và Yến Tùng Nam, khiến Nhiếp Thu Sính căm hận tất cả đàn ông khốn trên đời này.
Nếu không phải trên người Yến Tùng Nam chẳng có một đồng nào, Nhiếp Thu Sính thật muốn bắt hắn đền đến khuynh gia bại sản.
Tô Ngưng Mi cười nói: “Cảm giác như em còn hận hắn hơn chị nữa, có ba và các anh chị ở đây, nếu hắn dám về nước, chắc chắn đừng hòng đi được nữa.”
“Có việc gì cần chồng em giúp, chị cứ nói.”
“Được, đến lúc đó nhất định sẽ tìm các em.”
Tô Ngưng Mi lại hỏi thăm em bé trong bụng Nhiếp Thu Sính thế nào rồi, sức khỏe thế nào, hai ngày nay khẩu vị có tốt không?
Hai người thảo luận đến vấn đề dưỡng thai này một lúc, đợi đến lúc cả điện thoại cũng nóng lên, mới nỡ cúp máy.
Tô Ngưng Mi đặt điện thoại xuống, tâm trạng vui đến mức như sắp bay lên.
Cô cảm thấy cuộc sống bây giờ thật tốt, có bạn thân, còn có người đàn ông mình thích (Tuy chỉ là yêu thầm), nhưng, cuộc sống trở nên phong phú, vui vẻ hơn, giống như chớp mắt đã trẻ hơn nhiều, được sống lại một cuộc sống mới vậy.
Cuộc sống trước đây của cô, cô cảm thấy rất tạm bợ, có hay không có tình yêu cũng không sao, dù gì, dù cho có tái hôn cũng chưa chắc sẽ tốt hơn.
Chi bằng, cứ như vậy qua một ngày tính một ngày vậy, cứ thế, mãi đến ngày cô chết.
Nhưng thật không ngờ, số mệnh sau nhiều năm kết hôn của cô lại xảy ra chuyển biến như vậy.
So sánh với những ngày tháng bây giờ, trước đây đúng là chẳng khác gì cái xác không hồn.
Tô Ngưng Mi từ nhỏ đến lớn chẳng có bạn bè gì, cũng chẳng có bạn thân. Một người duy nhất cô cho đó là bạn, kỳ thực, vốn chỉ đang lợi dụng cô.
Cô gái đó cũng giống như cô được gả đến Lạc Thành, được như ý nguyện trở thành thiếu phu nhân của hào môn.
Nếu không phải vì con trai cô ấy cũng không tệ, còn có quan hệ rất tốt với Thính Phong, cô cũng chẳng muốn để ý đến cô ấy.
Nghiêm túc mà nói, Nhiếp Thu Sính là người bạn thân đầu tiên của cô.
...
Hạ gia, điện thoại vẫn chưa đặt xuống, hai ông bà Hạ gia đã vội nắm lấy tay Nhiếp Thu Sính hỏi: “Tiểu Ái, lúc nãy con nói Mi Mi đã quyết định ly hôn, có phải là thật không?”
Nhiếp Thu Sính gật đầu: “Vâng ạ, chị ấy chính miệng nói với con, chuyện này không biết anh con đã biết chưa. Con phải báo ngay với anh ấy một tiếng, bảo chuyện này anh giúp đỡ thêm cho chị Mi, trước mặt chị ấy tiếp tục giành hảo cảm."
“Được, được... Con mau báo cho An Lan đi, nói không chừng lần này chuyện của chúng có thể thành thật.”
Nhiếp Thu Sính cười nói: “Con cảm thấy chỉ cần không có sự cố ngoài ý muốn, chắc sẽ có thể thành. Anh con có ý với chị Mi, chị Mi đối với anh con không… thể không có ý.”
Theo cô thấy, hai người rất xứng đôi, quan trọng là… hai người đều có ý với nhau.
Chỉ là đều chưa chịu nói ra thôi.
Thật ra Nhiếp Thu Sính rất hiểu tâm trạng của Tô Ngưng Mi, vì cô cũng từng trải qua cục diện như thế.
Có lẽ, trong lòng chị Mi đang nghĩ, trước khi chị ấy ly hôn xong, chị ấy không thể bàn chuyện tình cảm với anh cô.
Đây là không tôn trọng anh ấy, cũng là không tôn trọng chính mình.
Cũng giống như ban đầu, trước khi cô và Yến Tùng Nam ly hôn, bất luận thế nào cũng không dám tiếp nhận tình cảm của Du Dực.
Đồng thời, các cô cũng tự ti, vì các cô đã kết hôn, còn có con riêng, còn họ thì lại quá ưu tú.
...