...
Cho nên mới nói một câu, không ngờ đối phương cũng không giữ một chút thể diện cho anh.
"Cô Tôn, lời này của cô lại càng không đúng, Yến Thanh Ti với Chu Giai Oánh cũng là học trò của tôi, tôi cảm thấy Thanh Ti là một cô bé có tính tình rất tốt, sẽ không tùy tiện bắt nạt ai, tôi hỏi một câu cũng không có gì quá đáng đúng không?"
Cô Tôn mặt lạnh lùng nói: "Chuyện gì xảy ra lúc nãy tôi đã nắm được rõ ràng, lỗi là do Yến Thanh Ti, tôi bảo nó tới nói xin lỗi Chu Giai Oánh đã là vô cùng khoan dung đối với nó rồi."
Thanh Ti cắn môi, nói: "Vậy cô có biết hết mọi chuyện như thế nào không ạ? Em không biết Chu Giai Oánh nói với cô như thế nào, nhưng em biết cô cũng không hỏi những bạn học khác, cô chỉ nghe một mình cậu ấy nói đã vội kết luận là em sai rồi, như vậy đối với em có phải là không công bằng hay không?"
Thanh Ti đứng ở đó nhìn cô giáo Tôn, rất đúng mực, khuôn mặt nhỏ nhắn thật sự nghiêm túc.
Thầy Ngô ở một bên thầm gật đầu, học trò có khí chất ung dung như vậy, gặp phải chuyện cũng không khóc sướt mướt như những người khác, đứa trẻ như vậy thực sự không tệ.
Thế nhưng, cô Tôn lại hoàn toàn không nghĩ như vậy, cô ta thấy Thanh Ti như thế nào cũng không vừa mắt.
Lúc trước do ngại hiệu trưởng nên trước mặt mới có chút chiếu cố Thanh Ti, cuối cùng hôm nay cũng bắt được một chút lỗi lầm của Thanh Ti, cô ta ngay lập tức thổi phồng lên.
"Công bằng, em vẫn không biết xấu hổ đòi công bằng với tôi, vậy em làm thế nào vào được cái trường tiểu học này, làm sao lại tới trong lớp học của tôi, bản thân em còn không biết sao? Đi cửa sau, dựa vào quan hệ, học trò như em tôi không cần, không phải là ỷ vào nhà mình có chút quyền thế mà làm xằng làm bậy ở trường học, các thầy cô giáo khác giúp em, còn tôi thì không, đối với tôi, đã phạm sai lầm thì phải chịu phạt."
Thầy Ngô nghe xong không ngừng cau mày, làm thế này đâu phải dạy dỗ học sinh, căn bản là do bất mãn trong lòng phát ra.
Nếu như trước mặt là một học sinh cấp 3 hay sinh viên đại học, cô ta nói với nó những lời này còn được.
Nhưng Thanh Ti chỉ là một đứa bé 8 tuổi, là một nhà giáo mà có thể nói ra những lời như vậy, thầy Ngô thật sự cảm thấy quá đáng, như này rõ ràng thấy được là do hận thù cá nhân.
Hơn nữa còn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, cô ta dạy dỗ Thanh Ti tức là chính trực đàng hoàng, còn người khác đối tốt với Thanh Ti chỉ là nịnh nọt.
"Cô Tôn, cô cũng là cô giáo có chứng nhận tốt nghiệp từ trường sư phạm, là người được đào tạo chính quy ra, cô cảm thấy hành động hiện tại của cô là một giáo viên nên có sao? Thanh Ti làm thế nào tới học trường này đó là chuyện trong nhà không liên quan đến một đứa bé như em ấy, nếu như cô muốn ở giữa xử lý chuyện của em ấy với Chu Giai Oánh, thì cũng đừng lôi chuyện khác vào."
Cô Tôn cười lạnh: "Thầy Ngô, tôi nói lại đây là chuyện trong lớp tôi, không liên quan gì đến thầy, nếu thầy cảm thấy tôi không đủ tư cách làm giáo viên, thì đi mà ý kiến với hiệu trưởng, thầy cũng không có tư cách dạy bảo tôi."
Thầy Ngô bật cười: "Được, được thôi... Cô lợi hại, cô ngay thẳng, cô cứ tiếp tục."
"Yến Thanh Ti nói xin lỗi."
"Em không nói, em không sai, là cậu ấy gây sự với em trước, em chỉ nói một câu cậu ấy đã khóc, chuyện này liên quan gì đến em? Chẳng lẽ chỉ vì cậu ấy khóc, nên cậu ấy là người đúng sao?"
Cho dù vành mắt Thanh Ti đã đỏ cũng không chịu nói lời xin lỗi, hơn nữa cô giáo Tôn nói những lời chỉ trích với nó nhiều như vậy ngược lại càng khiến cho nó cảm thấy mình không sai.
Cô giáo Tôn bực bội chỉ về phía nó: "Em còn mạnh miệng, em không nói xin lỗi với Chu Giai Oánh thì vĩnh viễn đừng vào lớp nữa, em ra ngoài cửa đứng ngay, lúc nào nói xin lỗi rồi thì hãy đi vào."
Chu Giai Oánh vẻ mặt đắc ý nhìn Thanh Ti.
Thanh Ti bướng bỉnh nói: "Đứng thì đứng, em không sai, em sẽ không xin lỗi."
Nó không sợ, nó còn có ba, nó sẽ đợi ba nó tới.
...