...
Du Dực vốn không muốn gấp gáp như vậy, nhưng mà, trong ngực ôm người phụ nữ mình thích nhất, anh cảm giác mình nếu như có thể nhịn được, vậy anh thật có thể thành thánh nhân rồi.
Với lại, anh cảm thấy, nếu như chờ quá lâu, anh có thể đợi, nhưng tiểu huynh đệ của anh, không thể đợi.
Chẳng bằng thừa dịp tiểu biệt thắng tân hôn, thừa dịp ánh trăng sáng, thừa dịp... Cô lo lắng cho anh, nhớ nhung anh nồng nàn, dùng chút khổ nhục kế, mỹ nam kế, không quan tâm kế gì đi nữa, trước tiên làm luôn chuyện quan trọng này, đây mới là điều trong lòng anh muốn nhất.
Dù sao, lần này đem cô ăn sạch, sau này liền nước chảy thành sông, trời sáng cũng có thể đi lĩnh chứng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Du Dực đã cảm thấy đối với thời gian tới tràn ngập chờ mong, thật là muốn cầm được sổ đỏ, thật là muốn chứng kiến cột tên vợ chồng viết lên tên "Nhiếp Thu Sính"!
Làm xong nhiệm vụ lần này, Du Dực liền nghĩ muốn thật tốt an ổn sống tiếp qua ngày. Cưới vợ, nuôi con cái, trong cục nếu như quả thật không để anh làm nhiệm vụ nguy hiểm nữa, chỉ đảm nhiệm chức vụ nhàn hạ, thì còn có thể tiếp tục làm tiếp, nếu như vẫn còn nhiệm vụ nguy hiểm, nói cái gì anh cũng không bao giờ muốn làm nữa.
Du Dực cũng đã nghĩ xong, liền mua một cửa tiệm cách nhà không xa, để cho Thu Sính muốn làm gì, anh cũng đều cùng cô.
Du Dực một chân đá văng cửa ra, đi vào, lập tức liền đóng cửa lại, hơn nữa còn lật tay... đem cửa phòng khóa từ bên trong.
Nhiếp Thu Sính nghe được một tiếng răng rắc, cô sửng sốt một chút, nắm chặt cánh tay Du Dực: "Anh... Làm sao đem cửa khóa lại."
Du Dực mỉm cười, ánh mắt ôn nhu tới cực điểm, anh đem Nhiếp Thu Sính thả xuống trên giường, "Anh bị thương có chút nặng, không yên tâm... Ngộ nhỡ Thanh Ti đi vào, dọa nó thì làm sao bây giờ?"
Ừm, chuyện kế tiếp cần làm, đích thực là không thể để cho Thanh Ti nhìn thấy.
Dù sao, không thích hợp với thiếu nhi!!!
Nhiếp Thu Sính vừa nghe, trong lòng cực kì kinh ngạc, lập tức ngồi dậy, vẻ mặt lo lắng: "Nghiêm trọng? Vậy anh còn ôm em, anh mau ngồi xuống, để cho em xem một chút!"
Mấy ngày nay cô vẫn luôn lo lắng, chỉ sợ Du Dực lại bị thương.
Kết quả, hiện tại anh nói mình bị thương nghiêm trọng Nhiếp Thu Sính nôn nóng hận không thể đem quần áo anh cởi ra.
Du Dực thuận thế ngồi ở bên cạnh Nhiếp Thu Sính, nắm chặt tay cô.
"Chỗ nào bị thương, mau để em xem nào?" Nhiếp Thu Sính nâng lên cánh tay anh, nhìn trên dưới, lại không dám lộn xộn, chỉ sợ kéo đến vết thương của anh.
Du Dực ở ngực chỉ một chút: "Ở đây... "
Sắc mặt của Nhiếp Thu Sính nhanh chóng thay đổi, cũng không bận tâm gì nữa, đứng dậy, đưa tay cởi cúc áo trước ngực anh.
Trên người Du Dực mặc quần áo có chút dày, áo khoác màu đen, bên trong còn có áo sơ mi.
Hai tay cô nhanh chóng đem nút áo cởi ra từng cái một, chỉ một lát đã đem quần áo trên người Du Dực lột sạch sẽ, lộ ra phần trên cơ thể khỏe mạnh.
Đối với tốc độ cởi quần áo của Nhiếp Thu Sính, Du Dực khá thỏa mãn, không tệ, về sau làm nhiều hơn vài lần nữa, có thể nhanh hơn hiện tại.
Vẻ mặt Nhiếp Thu Sính lo lắng, hai tay ở trên ngực Du Dực sờ xoạng mấy cái, lôi kéo trước mặt sau lưng anh đều nhìn một lần, có chút nghi ngờ, "Không phải nói... bị thương sao? Vết thương đâu chứ?"
Ngực và bụng Du Dực cũng là có thương tích, chẳng qua đều là sẹo của trước đây để lại, nhất là bụng, vết sẹo còn rất mới, chính là mấy tháng trước, vì bị thương khiến cho anh biết Nhiếp Thu Sính, để cho anh gặp được người phụ nữ duy nhất anh sẽ yêu cả đời này.
Hô hấp Du Dực có chút dồn dập, ánh mắt u tối, phía dưới cũng đã độn lên
...