...
Nhạc Thính Phong nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Đến cửa còn không được vào.”
Trong đám đông, có người không nhịn được mà bật cười, cảm thấy Du Dực là một kẻ sợ vợ.
Du Dực thấy nhà gái vẫn không chịu nhè ra, anh thở dài: “Số tiền này của tôi, nếu các người không trả, vậy tôi phải báo cảnh sát rồi, nếu cảnh sát đến đây, tổn thất nhà các người sẽ không chỉ có chút này.”
Cô dâu hừm một tiếng, “Trả anh ta, trả anh ta... tưởng quý báu lắm ấy mấy đồng tiền nhà anh... đúng là chưa từng gặp người nào buồn nôn như vậy, không đến nổi những nơi thế này thì anh đừng có đến, loại người này, cả đời chỉ có thể hợp với những quán ăn ruổi nhặng bâu đầy mà thôi...”
Du Dực không tức giận, gật đầu: “Tôi vẫn thật sự yêu quý mấy đồng tiền này, bởi vì tôi rất ít thấy mà...”
Phù dâu tìm lì xì của Du Dực, lúc đó trong lòng cô ta rất hiếu kỳ, cái lì xì nhẹ tênh này bên trong rốt cuộc để bao nhiêu tiền? Sao lại có thể nhẹ như vậy?
Dưới sự tò mò, trước khi đưa cho Du Dực, cô ta mở lì xì ra, nhìn thấy bên trong là một tờ giấy...
Cô ta bối rối khó hiểu, không phải chứ, người này lẽ nào chỉ bọc một tờ giấy làm lì xì, không phải vậy chứ, keo kiệt gì cũng không đến nỗi keo kiệt đến vậy chứ.
Phù dâu nói một câu: “Trong này không có tiền, chỉ có một tờ giấy!”
Cô dâu vừa nghe thấy lập tức nổi cơn tam bành: “Một tờ giấy? Trần Phong anh nghe thấy chưa, chính là bạn chiến hữu tốt của anh đấy, anh ta mang một tờ giấy đến làm lì xì, một đồng tiền cũng không mang đến, loại người không biết xấu hổ này, anh còn coi là bạn bè, anh...”
“A...” Phù dâu đột nhiên hét lên, cắt ngang lời chửi rủa của cô dâu.
Cả đám đông đều nhìn qua đó, chỉ nhìn phù dâu, trong tay cầm một tờ giấy, ấy, hình như là một tờ hóa đơn gì đó, cả khuôn mặt cô ta tỏ vẻ hết sức kinh ngạc, hai con mắt như muốn rớt ra ngoài.
Phù dâu lắp ba lắp bắp: “Đây... đây... đây...”
Mẹ cô dâu quát tháo: “Sao thế? Cháu hét cái quái gì thế?”
Bàn tay đang cầm “tờ giấy” đó của phù dâu run cầm cập: “Đây không phải giấy, đây là... ngân phiếu...”
Cả nhà cô dâu hét lên kinh ngạc: “Cái gì? Ngân phiếu?”
“Bao nhiêu...” Cả một nhà biểu cảm vô cùng đồng nhất, sự tham lam khiến người khác vừa nhìn đã cảm thấy buồn nôn.
Không chỉ người nhà gái, những người khác cũng lần lượt hiếu kỳ, lần đầu tiên thấy một người mừng bằng ngân phiếu.
Phù dâu nuốt nước bọt, “Chín... chín... vạn chín... nghìn chín trăm chín...mươi chín...”
Cô ta tiếp tục đọc ra, những người có mặt ở đây ai nấy đều kinh ngạc bất ngờ, tất cả đều bị dọa.
Nhất là người nhà gái, cô dâu nghe thấy con số này, chân nhũn một cái thiếu chút nữa nằm bò xuống...
Du Dực tặng Trần Phong lì xì 99999, ngụ ý trường trường cửu cửu. Anh cũng biết cuộc sống của Trần Phong không được tốt lắm, nhưng nếu ngày thường mà cho tiền, anh ta nhất định sẽ không chịu, cho nên lần này là lý do quang minh chính đại để anh tặng tiền.
Ba cô dâu không dám tin: “Chín... chín... vạn?”
Vợ ông ta xông thẳng đến chỗ phù dâu cướp tờ ngân phiếu từ tay cô ta tự mình đếm, đếm mấy lần liền, lúc này mới xác định, cả khuôn mặt vui mừng, kích động đến nỗi cả người đều run lên: “Đúng là chín vạn, đúng là chín vạn...”
Du Dực nhìn bọn họ khinh thường, vui mừng? Đó cũng không phải là của các người.
Không chỉ chín vạn này không phải là của các người, mà cả những thứ các người lấy từ Trần gia cũng đều không phải.
Du Dực cắt ngang nói: “Ngại quá... làm phiền trả lại đồ cho tôi được không? Đây là tiền tiêu vặt tôi xin trước từ vợ tôi đấy.”
Anh thở dài: “Vốn dĩ là nghĩ ngày kết hôn đại sự của người anh em của tôi, không thể mừng quá ít, hầy không ngờ, vẫn là ít rồi... đến đây tôi mới biết, tôi là một gã nghèo kiết xác mà.”
...