...
“Anh muốn làm gì?”
Hạ An Lan mỉm cười: “Yên tâm, tôi không ra tay đánh các người, nhưng các người cũng phải có đủ thương tích để thuyết phục tôi. Muốn tôi lấy tiền ra, mà các người lại người nào người nấy lành lặn an ổn, thì thực sự không hề có sức thuyết phục. Ít ra…phải khiến cho tôi cảm thấy các người hình như đang rất thê thảm thì mới được. Tôi nói lời giữ lời, nếu các người khiến tôi thấy thương tích của các người vượt quá 500 vạn, thì tôi sẽ cho các người nhiều hơn.”
Hạ An Lan lấy từ trong túi ra một tấm séc, “Tấm séc này chưa viết gì cả, muốn bao nhiêu điền bấy nhiêu.”
Nhạc Thính Phong máy mắt một cái, ôi không, lão già này, quả thật là tim đen đến cực điểm, không ngờ hắn lại muốn những người này tự giết lẫn nhau!
Anh đang dùng tiền để dụ dỗ bọn họ, rồi để bọn họ tự mình đánh mình!
Cô giáo Ngô cũng hiểu ra rồi, không còn biết phải dùng từ nào để hình dung ánh mắt cô nhìn Hạ An Lan.
Thế nhưng vị phụ huynh đó đã bị tiền bạc làm mờ mắt rồi, chỉ còn nhìn thấy tấm séc trắng trong tay Hạ An Lan mà thôi.
Nếu như tùy tiện tự làm mình bị thương ở bất cứ đâu, đều có thể nhận được rất nhiều tiền, thế thì… lại quá hời!
Người vợ có chồng bị đánh lúc nãy, nói: “Chúng tôi dựa vào đâu mà tin những lời anh vừa nói, không thì làm sao chúng tôi biết được những lời anh nói có đúng hay không?”
“Cứ… lấy chiếc dao rọc giấy này làm ví dụ, nếu như trên người các vị có một vết thương do chiếc dao này cứa, thì tôi sẽ điền 50 vạn tệ lên tấm séc này. Tất nhiên phải nhìn vào lượng máu chảy ra cũng như độ nông sâu của vết thương. Càng sâu càng nhiều tiền, thế nào? Các vị có thể tùy ý thử xem.”
Cặp vợ chồng còn lại đưa mắt nhìn nhau.
Người chồng nói: “Được, tôi xem anh nói có thật không!”
Nếu như chỉ một vết thương nhỏ mà có thể đổi được nhiều tiền thế, thì quá hời!
Hắn nghiến răng, cầm con dao rạch một nhát trên cánh tay mình, hắn sợ đau nên chỉ cứa rất nhẹ, chỉ rách một ít da, còn chưa chảy cả máu.
Hạ An Lan lạnh lùng nói: “Cũng phải nhìn thấy máu mới được chứ, thế này mà đến bệnh viện thì bác sĩ có thèm quan tâm đến anh không?”
Người đó nín thở cam lòng, dứt khoát rạch vào trong, lần này có máu rồi, nhưng vết thương vẫn không sâu, Hạ An Lan không phí lời, lập tức điền 50 vạn tệ lên tấm séc đưa cho hắn.
Những người khác vừa nhìn thấy vậy, mắt bỗng sáng rực lên, như thế mà đã cho 50 vạn tệ rồi à, số tiền này kiếm được quá dễ dàng.
Gã đàn ông đang ôm đầu nằm dưới đất kia, liền bò dậy, xông lên cướp con dao rọc giấy trong tay người đó: “Để tôi, để tôi…”
Người kia vừa lấy được 50 vạn, đang vui mừng, chuẩn bị rạch cho mình hai nhát nữa. Nếu thế này thì cứ tùy tiện rạch nhẹ vài nhát trên người, là có thể nắm được mấy trăm vạn tệ. Trên đời này còn gì nhẹ nhàng hơn thế nữa.
Kết quả “công cụ” kiếm tiền trong tay sắp bị cướp mất rồi, làm sao hắn ta chịu được, lập tức tranh giành với đối phương.
Mới bắt đầu là hai người đàn ông tranh nhau, sau đó hai bà vợ cũng tham chiến. Người đông dễ dẫn đến lộn xộn. Hơn nữa, con dao trong tay họ lại không có mắt. Không biết là ai, không cẩn thận đâm trúng vào người một trong hai bà vợ. Đúng lúc đó, giống như lửa bị châm ngòi vậy, khiến hai người đàn ông càng tranh giành kịch liệt hơn, từ tranh giành đơn giản biến thành ẩu đả chém nhau.
Ghế ngồi, dao rọc giấy, bình hoa, cả lớp học bỗng nhiên vang lên những tiếng kêu gào, la hét thảm thiết…
Hạ An Lan kéo tay Nhạc Thính Phong đứng sang một bên, làm ra vẻ rất khó nghĩ, nói: “Haizz, con trai, con xem, trong chớp mắt, sự việc đã ra nông nỗi này, cha con cũng rất khó nghĩ. Ai ngờ rằng, bọn họ ai cũng đều thích tự hủy diệt như vậy.”
...