...
Chờ họ đi rồi, Du Dực đưa cho Thanh Ti một chút đồ ăn, hỏi cô bé: “Thanh Ti, thế nào, con vẫn ổn chứ?”
Tinh thần Thanh Ti vẫn tốt, nhìn thấy nhiều những thứ mới mẻ như vậy, cô gái nhỏ vẫn còn rất hưng phấn, “Con chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người như thế, trạm xe này quá lớn, quá lớn luôn...”
Du Dực vừa cười vừa nói: “Sau này, đợi đến khi con đến sân bay con sẽ biết, trạm xe lửa không hề lớn chút nào.”
Vừa nãy Thanh Ti được anh ôm trong lòng nhưng vẫn bị người khác chen lấn, trên người không bị đổ nhiều mồ hôi, Du Dực lấy ra một cái khăn tay, khẽ kéo Nhiếp Thu Sính lại gần bên cạnh mình, giơ tay lau mồ hôi cho cô.
Phòng chờ khách VIP tuy không nhiều người lắm nhưng vẫn là có, Nhiếp Thu Sính cảm thấy những người xung quanh đều đang nhìn bọn họ, khiến cô thấy ngại ngùng.
Cô nói nhỏ: “Em tự lau là được rồi!”
Du Dực nhăn mày: “Chuyện nhỏ thế này, sao có thể để em phải động tay chứ, em cứ nghỉ ngơi đi, anh làm được rồi, quan hệ giữa chúng ta em cần gì phải khách sáo với anh.”
Câu nói này của Du Dực làm cho Nhiếp Thu Sính không còn lời nào để phản bác.
Cô thực sự cảm thấy, con người của Du Dực khi nghiêm túc thì nghiêm túc hơn bất kì ai, từ xa nhìn vào luôn có cảm giác toàn thân anh toát lên sự cương trực ngay thẳng, khiến người khác căn bản không dám nảy sinh một chút coi thường nào.
Nhưng khi anh không nghiêm túc thì cô thật không biết nên nói anh thế nào.
Thanh Ti ngồi bên cạnh ăn bánh quy, nhìn bọn họ, đôi mắt cười tít lại biến thành một đường cong.
Trong lòng cô bé đang nghĩ, bố mẹ thật tốt!
Những người xung quanh nhìn thấy cũng chỉ nghĩ rằng, đôi vợ chồng trẻ này tình cảm thật tốt, giữa ban ngày ban mặt mà ngược lại không hề có một chút kiêng dè nào. Hơn nữa, người chồng thì khôi ngô tuấn tú, người vợ lại xinh đẹp động lòng người, quả đúng là một đôi tiên đồng ngọc nữ.
Đến giờ soát vé, người của trạm xe đi đến, không hỏi một câu nào chỉ chủ động đem hành lý của bọn họ lên xe.
Thuận lợi bước lên xe, Nhiếp Thu Sính nhìn vào toa hành khách chật hẹp, cũng hiếu kỳ không khác gì Thanh Ti.
Du Dực lo hai mẹ mẹ con không quen, anh nói: “Ra ngoài không thể tốt bằng ở nhà được, ngồi xe lửa lại không được tiện lợi, giường nhỏ, không gian cũng nhỏ, hai mẹ con chịu khó chịu đựng một chút, ngày mai là đến rồi!”
Đang vào cuối năm nên tốc độ xe lửa không nhanh, từ Lạc Thành đến thủ đô, ngồi xe lửa phải đủ mười bảy tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Nhiếp Thu Sính vừa cười vừa nói: “Như thế này đã là tốt lắm rồi, đi ra ngoài, ngồi xe lửa lại còn có giường để nghỉ ngơi đã là rất tốt rồi!”
Cô không hề cảm thấy điều kiện trên xe lửa kém đến mức nào, mà ngược lại cô thấy như vậy đã là không tồi rồi.
Đi xa nhà, lấy đâu ra được thoải mái, sạch sẽ nhiều như thế!
Sau khi xe lửa khởi động, đoàn tàu chầm chậm rời khỏi trạm xe.
Du Dực lấy từ trong vali ra một tấm ga trải giường, “Cái giường này suy cho cùng cũng không biết trước đây ai ngủ, cũng không biết đã có bao nhiêu người từng ngủ qua, anh trải ga giường nhà mình lên, nếu hôm này trời nóng, tối nay em với Thanh Ti đắp chăn nhà mình là được rồi!”
Du Dực không phải là một người có tính quá sạch sẽ, thế nhưng, mỗi khi nghĩ đến chiếc giường này trước đây người khác đã từng nằm qua, bây giờ Nhiếp Thu Sính lại nằm lên trên, cái không sạch sẽ đó khiến trong lòng anh luôn cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Nếu không có Thanh Ti ở đây, buổi tối nhất định anh phải ôm cô ngủ mới có thể yên tâm được.
Nhiếp Thu Sính nhìn anh phủ tấm ga giường lên, động tác vô cùng nhanh nhẹn, dứt khoát.
Một chị gái bên cạnh ngồi cùng toa xe nói với Du Dực: “Chàng trai trẻ đối xử với với vợ tốt quá.”
Mặt Nhiếp Thu Sính đỏ ửng, vẫn còn chưa kịp mở lời, Thanh Ti đã nhanh nhẹn cướp lời, nói: “Bố cháu lúc nào cũng đối xử với mẹ cháu vô cùng tốt”
Du Dực trải ga giường xong, Xoa Xoa đầu Thanh Ti, để Nhiếp Thu Sính ngồi xuống, nói với chị gái đó: “Vợ của mình, luôn phải thương yêu chịà”
...