...
Cô bé nhà người ta rõ ràng có ba, vậy xem ra kẻ tình nghi kia thật sự là kẻ buôn người rồi.
Cảnh sát lại tiếp tục hỏi: “Vậy cháu nói cho chú nghe, vừa rồi khi hai cháu từ siêu thị đi ra đã gặp chuyện gì vậy?”
Thanh Ti liền đem chuyện vừa xảy ra khi đi ra khỏi siêu thị nói hết cho cảnh sát nghe: “Cháu và anh trai từ siêu thị đi ra, cháu đang muốn cầm giúp anh cháu chút đồ thì ông kia đột nhiên xông tới, muốn bắt cháu đi...”
Cảnh sát hỏi: “Hắn ta có bắt được cháu không?”
Thanh Ti lắc đầu: “Không ạ, anh cháu đã bảo vệ cháu rất tốt. Ông ta chỉ chạm vào quần áo cháu chứ không bắt được cháu.”
Cảnh sát cười nói: “Xem ra anh trai cháu rất lợi hại nhé.”
Thanh Ti gật đầu: “Đương nhiên rồi ạ, anh trai cháu là người vô cùng vô cùng lợi hại đó!”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó... ông kia thấy mình không bắt được cháu nên bắt đầu nói ông ta là ba của cháu, hỏi cháu có nhớ ông ta không? Chính là như vậy, ông ta nói rất nhiều nên cháu nhớ không nhớ hết được.”
Cảnh sát ghi lại toàn bộ lời của Thanh Ti vào biên bản: “Thanh Ti giỏi quá... vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó ông ta không chịu để chúng cháu đi, anh cháu liền báo cảnh... Đúng rồi, vết thương trên trán ông ta là do ông ta tự mình gây ra, không phải do anh cháu làm, ở đây có rất nhiều cô chú đều thấy cảnh ấy.”
Cảnh sát ghi nhớ kỹ toàn bộ những lời đó, xong lại hỏi thêm mấy vấn đề, đến lúc không hỏi thêm thông tin gì nữa từ Thanh Ti thì cảnh sát mới động viên cô bé mấy câu rồi chuyển sang hỏi những người khác.
Những người khác cũng nói không khác Thanh Ti là bao, nhưng bọn họ là người lớn nên nhớ rõ ràng hơn, kể chuyện cũng chi tiết hơn cô bé một chút.
Sau đó cảnh sát còn hỏi riêng Nhạc Thính Phong.
“Không ít nhân chứng đã nói rằng cậu đã đạp nghi phạm mấy cái, cậu bé, cậu học võ sao?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Vâng, cháu thường xuyên luyện quyền cước cùng chú của cháu, cho nên coi như cũng biết một chút công phu.”
Cảnh sát chuẩn bị rời đi thì Du Dực chạy tới, anh đang bận bịu bố trí quân lực ở bên ngoài, vừa nhận được tin nhắn của Nhạc Thính Phong liền giao toàn bộ quyền chỉ huy cho chỉ huy phó rồi lập tức lái xe chạy tới đây.
Dọc đường đi, Du Dực không khỏi hối hận, lẽ ra lúc trước không nên dễ dàng thả Yến Tùng Nam đi như thế, lẽ ra anh phải khiến hắn ta chung cảnh ngộ với người nhà họ Diệp, hoặc phải chết, hoặc vào tù, dù sao thế cũng đã là nhân nhượng với hắn lắm rồi.
Du Dực bước xuyên qua đám người, chạy tới trước mặt Thanh Ti, ôm lấy cô bé: “Thanh Ti, sao rồi, bảo bối của ba có bị dọa sợ không?”
Thanh Ti gục đầu vào ngực Du Dực gật đầu: “Vâng, con sợ lắm ba ơi!”
Trong lòng Thanh Ti, đây là người cha duy nhất của cô bé.
Du Dực hôn lên trán Thanh Ti: “Đừng sợ, không việc gì phải sợ cả, có ba ở đây rồi, ba sẽ xả giận giúp con.”
Anh tuyệt đối sẽ không cho Yến Tùng Nam cơ hội chuyển mình, nhất định sẽ không cho hắn ta bất kỳ một cơ hội nào nữa.
Anh ngẩng đầu, liếc nhìn Nhạc Thính Phong, thể hiện sự tán thưởng hiếm có dành cho cậu bé. Lần này thằng bé đã làm rất tốt, nếu không có thằng bé ra tay thì có lẽ Thanh Ti đã bị Yến Tùng Nam bắt đi rồi.
Nhạc Thính Phong lần đầu tiên nhìn thấy biểu hiện ấy trên gương mặt Du Dực thì bỗng thấy hơi ngượng ngùng, cậu vẫn quen với bộ dạng khủng bố của chú ấy lúc bình thường hơn.
Du Dực nói: “Cháu làm tốt lắm, cám ơn cháu.”
Nhạc Thính Phong vội lắc đầu: “Chú Du, chú quá khách sáo rồi, Thanh Ti là em gái của cháu, sao cháu có thể không bảo vệ em ấy chứ!”
...