...
Nhưng nghe Nhiếp Thu Sính nói, Thanh Ti và Nhạc Thính Phong không hẹn mà cùng nhớ đến chuyện ở trung tâm thương mại lần trước, hai đứa liền nghiêm túc gật đầu.
Dì Tiểu Ái nói rất đúng!
Đối với sự oán giận này của bà xã, Du Dực vẫn vui vẻ chịu đựng, chính vì khuôn mặt quá đỗi gây hoạ này của anh nên cho dù anh không muốn trêu hoa ghẹo cỏ, nhưng mấy thứ hoa cỏ đó kiểu gì cũng vẫn tìm đến trên người anh. Anh đã rất cố gắng chặt đứt bọn chúng nhưng đôi khi vẫn không cẩn thận mà bị tìm tới, giống như trưa nay vậy.
“Bà xã à, anh thề, anh tuyệt đối không có… Nếu em không tin, chờ thằng cu này ra đời, chúng ta ném nó lại cho ba mẹ, rồi em đi làm cùng anh, được không? Hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, lúc ấy anh chỉ lo xem kết quả siêu âm của bé con, không để ý đến gì khác. Bà xã à… Em xem kìa, bọn nhỏ trở lại rồi, xin em bớt giận được không?”
Nhiếp Thu Sính lúc này mới để ý thấy hai đứa trẻ nhà mình không biết đã đứng đó được bao lâu rồi, cô lập tức đỏ mặt, sao lại để bọn trẻ nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của mình chứ?
Cô vội cười nói: “Thính Phong, Thanh Ti, hai con về rồi, mẹ đã làm cơm rồi, hai đứa mau rửa tay rồi vào ăn cơm.”
Du Dực phất tay với hai đứa trẻ: “Hai đứa mau đi đi.”
Nhạc Thính Phong nắm tay đi vào nhà vệ sinh.
Du Dực vội nói: “Bà xã, bảo bối của anh, đừng nóng giận mà, em là phụ nữ có thai, tức giận không tốt cho thân thể đâu.”
Nhiếp Thu Sính đánh tay Du Dực: “Du Dực, trong bụng em là con anh đó, em có xấu cũng là vì anh hết!”
Du Dực nghiêm trang đáp: “Ai xem chê em xấu, rõ ràng là em xinh đẹp thế này kia mà, mang thai lại càng xinh đẹp hơn!”
Nhiếp Thu Sính nhịn không được mà bật cười, trước đây cô vốn không phải là người tuỳ hứng, càng không phải là người có tính tình trẻ con như thế này.
Nhưng mà, chính nhờ có Du Dực, anh ấy chậm rãi sủng ái cô đến mức tùy hứng, chiều chuộng cô, biến cô thành một tiểu cô nương luôn rồi.
Du Dực hôn trộm lên má Nhiếp Thu Sính: “Không giận nữa nha, mai anh không đi làm, cả ngày anh sẽ ở nhà với em…”
Nhiếp Thu Sính túm lấy tóc hai bên thái dương của anh: “Chỉ ngày mai thôi sao?”
Gần đây Du Dực rất ít khi nghỉ, thời gian ở bên cô cũng không nhiều.
Du Dực thuận thế cọ cọ vào mu bàn tay của Nhiếp Thu Sính: “Xin lỗi bà xã nhiều nhiều, gần đây anh không nghỉ nhiều được. Anh để lại ngày phép để đến khi em sinh xong ở cữ thì anh nghỉ dài hạn ở nhà để chăm sóc em.”
Du Dực nghĩ tương đối nhiều chuyện, anh chuẩn bị để Nhiếp Thu Sính khi chuẩn bị đến ngày dự sinh sẽ đi sinh mổ. Trước đây bác sĩ có nói, thân thể cô không tốt lắm, khi còn trẻ không được ăn uống đầy đủ, lúc sinh Thanh Ti cũng không được ở cữ tốt nên thân thể không tốt cho lắm.
Hơn nữa đứa bé trong bụng Nhiếp Thu Sính cũng hơi lớn, sinh thường sẽ hơi khó một chút. Để đề phòng có chuyện ngoài ý muốn khi sinh nên anh đề xuất sinh mổ luôn.
Du Dực đã sớm hạ quyết tâm, lần này ở cữ sẽ chiếu cố thật tốt cho Nhiếp Thu Sính.
Nhiếp Thu Sính ngẫm lại gật đầu, so với hiện tại anh ấy ở nhà chăm sóc cô thì cô cũng hy vọng lúc ở cữ có Du Dực ở bên cạnh.
“Như vậy sao… Vậy… Đến lúc đó nhất định anh phải nghỉ dài hạn đó.”
Du Dực gật đầu: “Yên tâm, chắc chắn anh sẽ nghỉ.”
Kể cả cô không bảo anh cũng vẫn sẽ làm.
Lúc Nhạc Thính Phong dẫn Thanh Ti ra đến nơi lại thấy hai vợ chồng đã hòa hợp trở lại, tiếp tục rải “thức ăn cho chó”.
Nhạc Thính Phong lắc đầu, haizzzz…
Thanh Ti nhỏ giọng nói: “Ba mẹ em rốt cuộc cùng hòa hợp lại rồi ạ?”
Nhạc Thính Phong lấy khăn lông lau khô tay cho cô bé: “Hai người bọn họ có khi nào mà cãi nhau đâu?”
Nếu tính cãi vã thì cũng vẫn là… Ngọt, sủng, ngọt,…
Nhà người ta nói cãi nhau là cãi nhau, nhưng nhà này chả giống người khác gì cả.
...