...
Hai người đi đến bên véo vào người hắn.
Không lâu sau, Nhạc Bằng Trình tỉnh dậy: “Các anh… các anh… hiểu luật phạm luật, sẽ phải chịu báo ứng.”
Hai cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, bỏ hắn ta ra: “Xem ra anh vẫn không định khai! Tinh thần anh đã tốt thế này rồi, thì xem ra không cần phải nghỉ ngơi nữa, nào, tiếp tục nói chuyện!”
Nhạc Bằng Trình nghe thấy vậy, nhói lòng, còn không bằng cứ tiếp tục ngất!
Hắn ta có thể hoàn toàn chắc chắn rắng, có người gài bẫy hắn ta, cảnh sát đang cố tình trừng trị hắn.
Hăn ta quả thật quá sợ hãi, lại có thể dùng cách này để trừng trị hắn, đừng nói ở đây vài ngày, chỉ cần một ngày thôi hắn ta đã cảm thấy mình sắp bị trị cho đến chết rồi.
Những người này rốt cuộc có phải là cảnh sát không, hay là bọn cướp.
Rốt cuộc thì ai muốn trừng trị hắn?
Là nhà họ Tô, hay là… con điếm Tô Ngưng Mi?
Nhạc Bằng Trình nhìn hai người cảnh sát ngồi trước mặt, tâm trạng suy sụp hoàn toàn.
…
Ở một phòng thẩm vấn khác, Đinh Phù không tốt hơn Nhạc Bằng Trình là mấy, đãi ngộ dành cho hai người bọn họ là hoàn toàn giống nhau, không ai được ưu đãi hơn ai.
Đinh Phù đã khóc lóc đến mức không còn chút sức lực nào cả, thế nhưng nữ thẩm vấn vẫn không hề thay đổi sắc mặt, bất động như núi, hoàn toàn không hề động lòng chút nào.
“Khóc xong chưa? Khóc xong rồi, chúng ta nói tiếp, chưa khóc xong, thì cứ khóc tiếp đi.”
Đinh Phù tuyệt vọng nhìn bọn họ, cô ta rất biết khóc, lúc khóc rất dễ khiến người khác động lòng thương hại, nhưng đó là đối với đàn ông, còn với phụ nữ, chiêu này vô ích.
…
Hôm sau Tô Ngưng Mi quay về Dung Thành. Hôm nay cô mà còn không về, thì sợ rằng con trai sẽ không nhớ cô là ai nữa.
Buổi trưa về đến nhà vừa kịp lúc Nhạc Thính Phong tan học.
Tô Ngưng Mi vòng tay ôm lấy con trai: “Con trai, mẹ về rồi này, nhìn thấy mẹ có bất ngờ không, có vui không?”
Nhạc Thính Phong đẩy cô ra: “Mẹ vẫn còn biết đường về à?”
“Còn không phải vì ở lại Tô Thành với ông bà ngoại con thêm vài ngày hay sao? Con trai, con gầy đi rồi, là do mẹ không tốt, mấy hôm nay không chăm sóc tốt cho con.”
Nhạc Thính Phong ghét bỏ đẩy cô xa thêm chút nữa: “Đừng giả vờ nữa, nói đi, lần này về mẹ có chuyện gì muốn nói với con không?”
Tô Ngưng Mi ngạc nhiên: “Thính Phong, làm sao… con biết được?”
Hình như còn chưa ai nói cho thằng bé biết đấy chứ?
Nhạc Thính Phong hai tay ôm lấy ngực: “Á… mẹ có biết trên mặt mẹ hiện lên chữ gì không?”
“Chữ gì?”
“Hiện lên: Con trai, mẹ đã làm chuyện có lỗi với con, mẹ phải khai hết mong nhận được khoan hồng.”
Tô Ngưng Mi vội vàng sờ lên mặt: “Không phải chứ, rõ ràng thế à?”
Nhạc Thính Phong nhướn mày: “Nói đi, có điều gì giấu con? Con nói cho mẹ biết trước, nếu như sau lưng con, mẹ tự mình làm có những quyết định mà con không thích, thì con sẽ không đồng ý đâu.”
Tô Ngưng Mi nhớ đến Hạ An Lan, con trai cô chắc giờ này vẫn chưa đồng ý cho anh làm cha dượng.
Thế nhưng, cô tin rằng, chỉ cần hai người tiếp xúc nhiều với nhau, hiểu lầm sẽ được hóa giải.
Con trai nhất định sẽ giống cô, trở nên thích Hạ An Lan,vì dù sao, anh cũng giỏi giang như vậy, tốt như vậy, con trai cô sẽ không có lý gì mà không thích anh.
Sau khi hai người ngồi xuống, Tô Ngưng Mi ngồi ngay ngắn thẳng lưng, giống như học sinh tiểu học vậy, còn Nhạc Thính Phong lại ngồi như lão gia ở phía đối diện.
Tô Ngưng Mi giơ một ngón tay lên: “Con trai, việc đầu tiên, mẹ… mẹ đã quyết định ly hôn vói Nhạc Bằng Trình rồi.”
Nhạc Thính Phong sững người, khuôn mặt kiêu ngọa nở nụ cười hiếm hoi: “Ai dà, bỗng nhiên nghĩ ra rồi ạ. Mẹ ơi, não mẹ hồi sinh lúc nào vậy?”
“Ai dà, con không cần phải quan tâm đến cái đó, Nhạc Bằng Trình về nước hôm qua rồi.”
Nét mặt Nhạc Thính Phong đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Đã vội về tranh gia sản thế à?”
...