...
Du Dực gật đầu, có thể nói ra những lời này chứng tỏ Triệu đội trưởng này là người có tiền đồ: “Nói không sai, vậy cậu tính toán xử lý chuyện này thế nào?”
Triệu đội trưởng nói: “Trước tiên cứ đưa họ về, tạm giam 7 ngày, tiếp tục điều tra thêm họ có phạm tội thực sự hay không, nếu có sẽ nghiêm trị theo pháp luật.”
Du Dực nhíu mày, nếu có phạm tội thực sự à, ha ha, yên tâm, anh nhất định sẽ đào ra mọi chuyện.
Đối với loại người không tử tế, kiêu ngạo độc đoán, rõ ràng ban ngày ban mặt mà dám tới đập phá gia đình người khác, chuyện đuối lý mà bọn họ đã làm đương nhiên là không ít, anh sẽ trực tiếp đem những chứng cứ phạm tội của bọn họ làm ra ngô ra khoai, đây chính là chuyện mà anh am hiểu nhất.
Du Dực nhìn hai ba con họ Mạnh mỉm cười khiến trong lòng họ lạnh run.
Triệu đội trưởng hỏi ba con họ Mạnh: “Những gì mà dân chúng xung quanh nói vừa rồi, các người đều nghe rõ, hai người còn có điều gì để nói không?”
Mạnh Kiến Thiết đã nhận được ý tứ của ba mình chỉ đạo nên hắn rất tích cực, chủ động thừa nhận sai lầm. Hắn gào lên, vẻ mặt vô cùng hối hận: “Chúng tôi không có gì để nói cả, Triệu đội trưởng, tôi chấp nhận chịu phạt. Chuyện hôm nay là do tôi vô liêm sỉ, tôi rất xin lỗi Du tiên sinh... Xin lỗi gia đình anh ấy, tôi chịu phạt, tôi chịu phạt...”
Hắn ta biết Triệu đội trưởng, nhưng cũng không phải là quá quen biết. Vừa rồi khi anh ta tới đây, hắn đã định qua bào hỏi, nhưng khi thấy anh ta cung kính như vậy với Du Dực thì hắn cũng không dám mở miệng nữa.
Trong lòng hắn cân nhắc, ba hắn nói rất đúng, nếu bọn hắn bị đưa vào cục cảnh sát thì khả năng được thoát ra lại càng lớn.
Triệu đội trưởng phất tay: “Nếu đã nhận tội như vậy thì mang người đi đi.”
Khi thấy cảnh sát muốn đưa ba người nhà họ Mạnh đi thì Du Dực mới ngăn cản: “Khoan, Triệu đội trưởng, vừa rồi tất cả mọi người đều nói là hai vợ chồng bọn họ mới là người dẫn người đến đây đập phá, không liên quan gì đến ông cụ này, vậy nên không cần bắt sai người vô tội. Bằng không, nếu để người có tâm truyền ra ngoài, nói rằng các cậu bắt bớ người vô tội thì không hay chút nào, cậu nói xem có phải không?”
Triệu đội trưởng bừng tỉnh: “Đúng vậy đúng vậy, Du cục trưởng nói rất đúng, cảm ơn anh đã nhắc nhở.”
Ông cụ Mạnh có chút kinh ngạc, Du Dực vậy mà lại ngăn cản, giúp ông ta sao? Chẳng lẽ anh ta thật sự muốn giải hòa cùng Mạnh gia sao? Nếu là như vậy thì đương nhiên không thể tốt hơn rồi. Đến lúc đó hai bên cho nhau bậc thang đi xuống, mặt mũi của Mạnh gia bọn họ có thể không cần, nhưng của cải có thể giữ được thì coi như là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.
Trong lòng ông ta thầm nghĩ, con rể của Hạ lão gia xem ra còn dễ nói chuyện hơn ông ta nhiều.
Đáng tiếc, ông ta đã nghĩ quá tốt cho Du Dực rồi.
Cảnh sát còng tay vợ chồng Mạnh gia, áp giải bọn họ lên xe, nhưng không ngờ người này giờ vẫn trầm mặc – mẹ của Mạnh Văn Triết đột nhiên giống như phát điên, không ngừng giãy giụa muốn đứng dậy: “Ba, ba... Con không làm gì cả. Ba, con không muốn bị bắt vào đồn cảnh sát, nhà chúng ta là Mạnh gia cơ mà, người nhẫn tâm để bọn họ bắt nạt chúng con như vậy sao?”
Ông Mạnh quát lớn: “Cô im miệng cho tôi, đã làm sai thì phải chịu trừng phạt thôi.”
Triệu đội trưởng nói: “Cục trưởng Du, chúng tôi trước hết cứ rời đi đã, nếu có tình huống gì chúng tôi sẽ liên hệ với ngài.”
“Đi thong thả...”
Triệu đội trưởng dẫn vợ chồng Mạnh gia rời đi, chỉ còn lại một mình lão Mạnh.
Du Dực tới trước mặt ông ta, cười nói: “Ông cụ à, ông hãy về nhà thu thập đồ vật này nọ cho tốt đi.”
“...” Lão Mạnh không khỏi kinh ngạc, thu thập? Thu thập cái gì?
Du Dực mỉm cười: “Thu thập đồ đạc cho con ông chứ sao, xem chừng bọn họ sẽ phải ở trong đó một thời gian rất dài đó. Ông cứ mang nhiều đồ một chút, miễn cho không đủ dùng.”
Trong lòng lão Mạnh không khỏi hung hăng lộp bộp một tiếng: “Cậu... Có ý gì vậy?”
Du Dực mở hai tay: “Hừ... Ông nghĩ tôi sẽ để con ông ra ngoài sao?”
...