...
"Đương nhiên không sao, đây là chuyện quá bình thường, da cũng sẽ chỉ đỏ một chút thôi."
Hạ An Lan quay người đi ra ngoài, Tô Ngưng Mi thở phào, cũng may anh đã đi ra, bằng không thì thật sự không có cách nào nấu nổi cơm.
Thế nhưng còn chưa được một lúc, cô còn chưa xào xong cà chua trứng, Hạ An Lan đã quay lại, trong tay còn cầm một lọ thuốc.
"Đây là thuốc trị phỏng đấy, bôi một chút đi?"
Tô Ngưng Mi lắc đầu: "A? không cần không cần... chỉ là bị dầu bắn vào một chút, đâu cần phải bôi thuốc."
Hạ An Lan bắt lấy cổ tay của cô, nhìn thấy ở mu bàn tay chỗ bị nước sôi bắn vào đã đỏ lên: "Mu bàn tay đỏ thế này, còn nói không có việc gì."
Tô Ngưng Mi cảm thấy tay của anh quá nóng, còn nóng hơn cả dầu sôi. Tay của cô run rẩy, tim đập rộn ràng: "Thật sự không có việc gì, để em nấu ăn xong rồi bôi thuốc có được không? Anh ở bên cạnh chờ em một lúc, mười phút thôi, bằng không nếu bôi xong thì bao nhiêu công nấu ăn lại lãng phí.
Hạ An Lan không để ý cô, đổ ra một ít thuốc bôi thẳng lên mu bàn tay Tô Ngưng Mi.
"Haiz, anh bôi thuốc thì em nấu cơm sao đây?"
Hạ An Lan nghiêm mặt nói: "Em quan trọng, hay là cơm quan trọng?"
"Nhưng em không sao mà, đương nhiên là cơm quan trọng hơn, a..."
Trán của Tô Ngưng Mi bị búng một cái đau, cô kêu lên một tiếng, xoa xoa cái trán bị búng, u oán nhìn Hạ An Lan: "Sao anh lại búng em chứ, vẫn còn phải tiếp tục làm cơm đó."
Hạ An Lan vén tay áo lên: "Còn phải làm gì nữa, để anh."
"Anh? Có lẽ thôi đi, anh có điểm nào biết nấu ăn vậy?" Trong ánh mắt Tô Ngưng Mi, người như Hạ An Lan vốn không nên vào bếp.
Hạ An Lấy lấy cái muôi từ trong tay cô: "Vậy em nhìn thử chút đi."
Anh chưa từng nấu cơm, thế nhưng không có nghĩa là anh thật sự không làm được việc này.
Sự thật đã chứng minh, Hạ An Lan thật sự là một người có năng lực học tập siêu cấp mạnh mẽ, cho dù là loại chuyện nấu cơm này anh chưa từng làm qua, thế nhưng làm từng bước theo lời Tô Ngưng Mi anh đều có thể hoàn thành vô cùng chuẩn xác.
Mười phút sau, bê tô mì đi ra, Tô Ngưng Mi ngửi mùi vị, nhìn vẻ ngoài của nó, đều thấy kinh ngạc.
Cô hỏi Hạ An Lan: "Trước kia anh có biết nấu ăn sao?"
"Trước kia, anh chỉ biết đun nước." Hạ An Lan bê ra hai bát mì: "Cầm đũa ra ăn thôi."
"A..." Tô Ngưng Mi vội vàng lấy ra hai đôi đũa, đi theo sau Hạ An Lan ra ngoài.
Đặt xuống hai bát mì, Hạ An Lan nói: "Nếm thử xem mùi vị như thế nào?"
Đây đúng là lần đầu tiên anh nghiêm chỉnh nấu ắn, lúc trước Tiểu Ái còn trong nhà, mặc dù anh có vào trong bếp giúp đỡ, thế nhưng cũng chỉ là giúp rửa rau mà thôi.
Tô Ngưng Mi lấy đũa gắp một miếng lên trước mặt, thổi thổi, cẩn thận đưa vào miệng, mùi vị này khiến cho khuôn mặt cô bỗng lộ ra vẻ tươi cười: "Ừ. thật là ngon, mặn nhạt vừa phải. Không ngờ lần đầu tiên anh nấu ăn, vậy mà cũng có thể nấu ngon như vậy, anh đúng là một thiên tài. Trên đời này chắc không có gì anh không biết nhỉ?"
Khóe môi Hạ An Lan cong lên: "Ngon là vì có em ở bên cạnh chỉ đạo tốt. Nếu như không có em, hôm nay có lẽ sẽ không có bữa cơm này."
Mặt Tô Ngưng Mi hơi đỏ lên: "Em chỉ là nói hai câu mà thôi, anh cái gì cũng biết rồi, anh thật lợi hại."
Lời này là cô thật lòng nói ra, vụng trộm liếc nhìn Hạ An Lan, tràn đầy sùng bái.
Hạ An Lan hỏi cô: "Tay còn đau không?"
Tô Ngưng Mi lắc đầu, cô không đau, mặt cô chỉ có chút nóng.
...