Chương 1839: Chúng em phổi hợp chịu các loại xử phạt


...

Mã Siêu Kiệt ôm đầu gào thét: “Thầy ơi, thầy ơi... thầy không thể đi, thầy đi rồi em sẽ bị đánh chết mất.”

Lộ Tu Triệt giáng một cái bạt tai vào đầu cậu ta: “Này, mày nhất định muốn gán ghép cho bọn tao những việc bọn tao chưa từng làm à, tao nói cho mày biết, mày cẩn thận nếu không tao sẽ đánh chết mày thật đó!”

Chủ nhiệm cũng muốn quản, ông ta cũng không muốn để hai người bên phía Nhạc Thính Phong tiếp tục đánh người, thế nhưng, ông ta không thể quản nổi.

“Các cậu chứ chờ đấy...”

Chủ nhiệm quay người chạy khỏi phòng thi, sau đó vội vàng đi tìm thêm hai giáo viên khác, cùng nhau quay lại.

Kết quả, đến lúc chạy đến nơi thì người đã đánh xong rồi.

Lộ Tu Triệt đang lau tay, trên tay cậu dính không ít máu mũi của Mã Siêu Kiệt.

Nhạc Thính Phong lại không hề động tay mà hoàn toàn động chân.

Mã Siêu Kiệt giống như đống bùn nhão nằm trên mặt đất, bị đánh đến nỗi một chút sức lực cũng không còn.

Lộ Tu Triệt nói với chủ nhiệm: “Được rồi, thưa thầy chúng em đánh xong rồi, thầy xem, tiếp theo chúng em nên làm gì làm gì, gọi thầy hiệu trưởng hay là thế nào, chúng em đều phối hợp, nếu không có việc gì thì chúng em đi đây.”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Vừa nãy tiêu thụ không ít sức lực, phải về nhà ăn cơm bổ sung thể lực, chuẩn bị môn thi buổi chiều.”

Chủ nhiệm...

“Các cậu quá coi trời bằng vung rồi.”

Nhạc Thính Phong đành chịu: “Thầy ơi, thế nào gọi là coi trời bằng vung ạ, chúng em phối hợp các loại xử phạt của nhà trường, lẽ nào vẫn chưa được sao?”

“Các cậu... các cậu...” Chủ nhiệm bị chọc cho tức giận đến nỗi không biết phải nói gì mới được.

Việc này cũng giống như, bạn ăn cắp tiền, tiêu hết rồi sau đó đi nói với cảnh sát, tiền tôi trộm đều tiêu hết rồi, tôi không đền nổi, các anh bắt tôi đi, nên làm gì thì làm đó!

Cho dù là thật sự xử phạt, nhưng những đồng tiền đáng giá cũng không thể tìm lại được.

Hai giáo viên đi cùng, không biết nên xử lý việc này thế nào.

Nhạc Thính Phong liếc nhìn Mã Siêu Kiệt một cái: “Thầy, em thấy mọi người có thể đưa bạn học Mã đến phòng y tế trước. Chúng em đi trước đây, nhà trường nghiên cứu ra hình phạt thế nào thì thông báo một tiếng với chúng em là được.”

Lộ Tu Triệt vẫy tay: “Tạm biệt thầy.”

Chủ nhiệm tức giận gầm lên: “Các cậu đứng lại cho tôi!”

Nhạc Thính Phong cau mày: “Thầy còn việc gì sao?”

“Các cậu... các cậu có phải thật sự cho rằng, bản thân ở trong trường có thể một tay che trời, đánh người khác thành ra thế này, các cậu có khác gì với mấy tên lưu manh côn đồ ngoài kia hả?”

Nhạc Thính Phong và Lộ Tu triệt nhìn nhau, lắc đầu: “Không khác nhau ạ!”

Đều là đánh nhau, đương nhiên không khác nhau rồi.

Nhạc Thính Phong có chút mất kiên nhẫn, “Thầy ơi, buổi chiều chúng em còn phải thi, thầy còn tiếp tục làm lỡ thời gian ăn trưa của chúng em, buổi chiều thi không tốt, thầy có thể chịu trách nhiệm không?”

“Cậu... còn mở miệng ra nói thi được à?”

Lộ Tu Triệt gật đầu: “Đúng vậy, thầy như thế này ảnh hưởng đến thành tích của chúng em, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến việc phân lớp của chúng em, còn nữa lần thi cuối kì toàn thành phố này là thống nhất thời gian, thống nhất đề thi, nhưng thi đấu vòng tròn toàn thành phố thì sao, nếu bởi vì thầy hại làm mất vị trí số một của trường chúng ta, trách nhiệm này thầy gánh không nổi đâu.”

Không ngoài dự đoán, Nhạc Thính Phong chắc chắn là thứ nhất, giành vinh quang rực rỡ về cho nhà trường.

Chủ nhiệm nếu thật sự làm ảnh hưởng đến bài thi của cậu thì trách nhiệm này ông ta thật sự không thể gánh nổi.

Chủ nhiệm muốn hộc máu: “Các các, các cậu...”

Hai giáo viên đi cùng kéo chủ nhiệm lại, động viên ông ta: “Chủ nhiệm, việc này thầy vẫn là nên đến gặp hiệu trưởng báo cáo trước thì hơn, nên xử lý thế nào, nhà trường phải nghiên cứu một chút.”

Lộ Tu Triệt vẫy tay: “Đúng đấy thưa thầy, đến gặp thầy hiệu trưởng nghiên cứu nên xử phạt thế nào trước thì hơn, chúng em phải đi luôn đây.”

...