Chương 1775: Sao cậu không nhìn ra cô ấy thích tớ?


...

Lộ Tu Triệt đột nhiên phản ứng lại, Nhạc Thính Phong đọc trộm thư tình của cậu, lập tức đỏ mặt, “Cậu... cậu đọc trộm... cậu trả lại cho tớ.”

Ngón tay của Nhạc Thính Phong lới lỏng, thả tờ giấy viết thư mỏng dính ra, rơi xuống trước mặt Nhạc Thính Phong, mặt cậu ta đem theo ý cười mỉm: “Sao có thể là đọc trộm được, tự cậu mở ra, tớ chỉ lướt mắt qua đã đọc hết rồi. Việc này không thể trách tớ, chỉ có thể trách mẹ tớ tại sao lại cho tớ một cái đầu thông minh như vậy, lại có có đôi mắt thị lực 10/10, tớ cũng hết cách.”

Khóe miệng Lộ Tu Triệt giật giật... như thế, có còn... biết xấu hổ không?

Cậu nhanh chóng gập bức thư tình mà Trình Yên đưa lại, nhét vào ba lô.

Nhạc Thính Phong liếc nhìn hành động của cậu, vừa cười vừa nói: “Ôi, định mang về nhà cất làm vật báu đấy à, cũng là bức thư tình đầu tiên, hơn nữa lại rất có ý nghĩa, chắc chắn nên mang về cất giữ rồi.”

Lộ Tu Triệt nghe những lời trêu trọc của Nhạc Thính Phong cả khuôn mặt đều nóng rực: “Tớ... ai nói là muốn cất làm vật báu...”

Thật ra cậu rất muốn hỏi Nhạc Thính Phong, sao lại nhìn ra Trình Yên không thích cậu mà chỉ là coi cậu là tấm gương?

Tấm gương... à, hai từ này Lộ Tu Triệt nghe có chút khó chịu, trong suy nghĩ của cậu, tấm gương gì đó đều là những người già, những người rất có thành tích ở một số lĩnh vực nào đó mới có thể gọi là tấm gương.

Nhạc Thính Phong cười không để ý đến cậu, cũng không chọc cậu nữa, cậu ta vừa mới lướt mắt nhìn thư tình của Lộ Tu Triệt một cái quả thật rất bất ngờ, chỉ là không cẩn thận để tầm nhìn khóe mắt trông thấy, vừa nhìn đã nhìn được hết, cậu ta thật không còn cách nào.

Xem phản ứng của Lộ Tu Triệt khá thú vị, cậu không chịu được mà cố ý chọc cậu ta mấy câu.

Lộ Tu Triệt thấy Nhạc Thính Phong tiếp tục đọc sách, không phản ứng lại cậu nữa, cảm giác cái kiểu nửa vời này thật quá khó chịu, sao lại không nói gì nữa vậy, tiếp tục nói đi! Đừng có kiểu nửa chừng ấy chứ!

Cuối cùng vẫn là Lộ Tu Triệt không chịu đựng được trước, đụng một cái Nhạc Thính Phong: “Này, khi... khi nãy cậu nói là thật à?”

Nhạc Thính Phong không ngẩng đầu lên, “Khi nãy? Tớ nói gì vậy?”

Lộ Tu Triệt đỏ mặt nói nhỏ: “Chính là... chính là... học tỷ đó, cậu nói cô ấy... không thích tớ, sao... sao cậu nhìn ra vậy?”

Nhạc Thính Phong liếc mắt: “Cậu thật sự muốn biết à?”

Lộ Tu Triệt cúi đầu xuống như sợ mấy người bàn trên bàn dưới nghe thất, thấp giọng nói: “Tất nhiên, nếu không... nếu không tớhỏi cậu làm cái gì? Có điều... cô ấy nói, cô ấy thích tớ mà?”

Nhạc Thính Phong gập sách lại, thở dài một Tiếng: “Hầy, thiếu niên à.”

Cái điệu bộ đó dường như muốn giảng dạy thật kỹ cho Lộ Tu Triệt một bài, ngược lại khiến khiến Lộ Tu Triệt cảm thấy có chút nghiêm túc.

Lộ Tu Triệt nhìn thấy điệu bộ của cậu ta, vô thức ngồi ngay ngắn: “Thiếu niên cái gì cơ?”

Nhạc Thính Phong lắc lắc đầu: “Khựa, thiếu niên không biết gì đó, bản thân cô ấy còn không biết thế nào là thích, sai lầm coi động lực biến thành thích, liều lĩnh hồ đồ như vậy, có điều... cũng tốt, cô ấy cảm thấy thích cậu cũng tốt, ít ra cậu cũng miễn cưỡng coi là có người đầu tiên ngưỡng mộ cậu đi.”

“Ầy dà, cậu đừng có cố ý không nói cho tớ nữa, sao cậu biết vậy?”

Lộ Tu Triệt bị những lời nói của Nhạc Thính Phong làm cho đầu óc quay cuồng, cái gì mà Trình Yên bản thân đều không biết?

Cô ấy thích ai, sao cô ấy có thể không biết được chứ? Bản thân cô ấy không biết, Nhạc Thính Phong lại biết sao? Đừng có tán dóc đi, cậu không tin!

Nhưng những lời mà Nhạc Thính Phong nói, hình như... chưa từng sai?

Nhạc Thính Phong thò tay ra: “Mang đây!”

Lộ Tu Triệt sững sờ: “Cái gì?’

“Thư tình của cậu đó!”

Lộ Tu Triệt chần chừ mãi một lúc mới không cam lòng lắm đưa thư cho Nhạc Thính Phong.

...