Chương 953: Nói cho bàn dân thiên hạ biết danh phận cha dượng


...

Mặc dù không ai nói cho thím biết rằng, hai tên ăn mày hôm qua đến đây gây chuyện là Nhạc Bằng Trình và cô bồ của hắn, nhưng thím cũng không phải đồ ngốc, hoàn toàn có thể đoán ra được.

Thím thật lòng cảm thấy Nhạc Bằng Trình quá trơ trẽn, nhìn bộ dạng của hắn là biết ở nước ngoài không sống nổi nữa rồi, hết tiền rồi, nên mới nhớ đến vợ con ở trong nước, mặt dày quay về để cô chủ nuôi hắn và con bồ kia, hức, cái đồ gì không biết.

Tô Ngưng Mi mỉm cười: “Tôi cũng phải cảm ơn sự vô liêm sỉ của hắn, không thì, tôi cũng không có lý do gì để đi tìm An Lan.”

“Cô chủ, tôi thấy Hạ An Lan có vẻ không tồi, con người anh ta thế nào?”

Tô Ngưng Mi nghĩ đến Hạ An Lan, bất giác khẽ mỉm cười: “Anh ấy, rất tốt, chúng tôi quen nhau từ lúc nhỏ, nhà anh ấy với nhà tôi là có giao du từ đời trước. Sau đó nhà anh ấy gặp chuyện, chuyển đi nơi khác, nhiều năm nay không liên lạc gì, nhưng anh ấy và anh trai tôi vẫn là bạn. Tôi cũng… mới gặp lại anh ấy không lâu.”

“Thế thì phải chúc mừng cô chủ rồi, duyên phận giữa cô và Hạ tiên sinh chắc chắn sớm đã được định rồi, chỉ là bị chậm trễ bao nhiêu năm nay. Giờ lại nối lại duyên rồi.”

---- Nối lại tiền duyên!

Tô Ngưng Mi càng cười tươi hơn, thật vậy, cứ coi là thế đi!



Sau khi cuộc điện thoại cực kỳ rôm rả với mẹ vợ tương lai, anh phấn chấn bước xuống nhà.

Bước vào bếp: “Mi Mi, trong điện thoại của em có số của cô giáo chủ nhiệm lớp Thính Phong không?”

“Có đấy, anh tự tìm đi, anh biết điện thoại của em để đâu mà.”

Hạ An Lan tìm được điện thoại của Tô Ngưng Mi, lấy số điện thoại của cô giáo chủ nhiệm ra, rồi dùng điện thoại của anh gọi.

“Alo, xin hỏi đây có phải là số máy của cô giáo Ngô, giáo viên chủ nhiệm lớp Nhạc Thính Phong không ạ?”

“Là tôi, xin hỏi anh là gì của cháu?”

Hạ An Lan mỉm cười: “Tôi là cha thằng bé, tối qua tôi vừa về đến nhà, chơi với thằng bé lâu quá, mãi đến gần sáng nó mới chịu đi ngủ. Hôm nay không đi học được rồi, nên muốn xin cô giáo cho nghỉ học.”

Nghe Hạ An Lan nói xong, cô giáo ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, có vẻ không tin lắm, hỏi rằng: “Cha? Anh đúng là cha của cháu Nhạc Thính Phong?”

Hạ An Lan gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, giả miễn phí đổi, thế thưa cô Ngô, chuyện xin phép cho con tôi nghỉ học?”

“Ồ… vậy à, xin nghỉ tất nhiên là được, nhưng tôi chưa gặp cha thằng bé bao giờ. Anh đã về đến nhà rồi, thế hôm nay anh có thời gian không? Nếu có thời gian, có thể đi cùng Thính Phong đến trường được không. Tôi muốn bàn bac với anh một chút về chuyện học hành của cháu.”

Cô giáo Nhạc Thính Phong đã dạy cậu một thời gian dài như vậy, nhưng chưa từng gặp cha cậu, cũng chưa từng nghe đến. Hơn nữa cô đã hỏi cô giáo trước đây của Thính Phong rồi, cũng chưa từng gặp cha cậu bé. Giờ nhận được cuộc điện thoại của cha cậu, cô giáo chủ nhiệm cũng rất bất ngờ, cũng rất muốn biết, rốt cuộc thì là một người cha như thế nào, mà bao lâu nay chưa từng nhòm ngó gì đến việc học hành của con trai?

Hạ An Lan không nghĩ ngợi gì nhiều đồng ý ngay: “Hôm nay được, tôi sẽ đưa thằng bé đến trường.”

“Thế thì tốt, tôi đợi anh đến.”

Đặt điện thoại xuống, Hạ An Lan bỗng nhớ ra, mặt anh vẫn đang bị thương, thế này... làm sao đi đến trường được?

Nhưng anh đã hứa với cô giáo chủ nhiệm rồi, sao có thể không đến được? Hơn nữa, anh cũng rất muốn đên gặp cô giáo Thính Phong với tư cách cha dượng của thằng bé. Anh hy vọng được công khai cho toàn thiên hạ biết được danh phận ấy của mình.

Hạ An Lan sờ lên mặt, thế này thì phải làm sao mới được đây?

Đeo kính vào? Cơ bản là không che nổi!

...