...
Địa điểm cử hành hôn lễ chính là sảnh lớn của khách sạn, gần như tất cả những vật chướng mắt đều được dời đi, hoa hồng trắng và đỏ tô điểm, khiến cả sảnh lớn được trang hoàng như trong đồng thoại vậy.
Hạ An Lan đứng bên cạnh người chủ trì hôn lễ, nghe thấy tiếng nhạc vang lên, xoay người lại, đã nhìn thấy Tô Ngưng Mi mặc chiếc áo cưới trắng tinh, khoác tay nhạc phụ đại nhân, từng bước từng bước bước trên thảm đỏ tiến về phía anh.
Thanh Ti và Tô Tiểu Lục, hai người nâng hai bên vạt áo cưới của Tô Ngưng Mi đi theo phía sau, hai người vừa đi, vừa hiếu kỳ nhìn xung quanh.
Tô Tiểu Lục hỏi: “Em gái, nhiều người như vậy em có sợ không?”
Thanh Ti lắc đầu: “Không sợ, ba mẹ cậu mợ ông ngoại bà ngoại còn có anh Thính Phong đều ở đây, em không sợ.”
Tô Tiểu Lục vội vã nói: “Anh cũng không sợ.”
Cậu lại nói: “Sau này, em gả cho anh, anh sẽ tổ chức một hôn lễ còn lớn hơn hôn lễ này nữa có được không?”
Tô Ngưng Mi tuy đang khoác vai ba mình, nhưng vẫn nghe thấy hai đứa nhỏ đang nói chuyện, tay cô cằm chặt bó hoa cưới, suýt nữa đã xoay người lại nói: Thanh Ti là của con trai cô, cháu đừng nghĩ đến nữa.
Nhưng rất nhanh, Thanh Ti đã nói: “Vậy không được, em còn nhỏ, hơn nữa, sau này nếu em gả, cũng không thể gả cho anh.”
Tô Tiểu Lục lập tức thương tâm: “Tại sao chứ?”
“Vì, anh nhỏ hơn em.”
“Huhu...” Tô Tiểu Lục muốn khóc.
Thanh Ti vội vã nói: “Không được khóc, đây là hôn lễ của bác trai và bác gái, anh không được khóc, anh… nếu anh khóc, sau này em sẽ không để ý đến anh nữa.”
Tô Tiểu Lục vội vã im miệng, hix hix, cậu buồn quá, em Thanh Ti nói sau này sẽ không gả cho cậu.
Tô Ngưng Mi nghe thấy câu này, khóe miệng liền nhếch lên, ha ha, Thanh Ti của chúng ta thật lợi hại.
Ông Tô cảm thấy con gái đang thất thần bước chân cũng loạn cả lên rồi, ông giữ chặt tay cô: “Đừng thất thần.”
Tô Ngưng Mi vội vã ổn định tinh thần, bước về phía người đàn ông anh tuấn nhất... Chồng của cô.
Áo cưới trên người cô là do đích thân Hạ An Lan thiết kế, kết hợp giữa hai loại chất liệu tơ lụa và voan mỏng, cao quý trang nhã phóng khoáng, cắt may đơn giản, không có quá nhiều hoa văn rườm rà, cũng không có trang sức, dùng hình thái vải thuần khiết nhất để tô điểm vẻ đẹp của Tô Ngưng Mi.
Quả nhiên, người đàn ông của cô là hiểu cô nhất, mặc chiếc váy cưới này, cô chính là cô dâu đẹp nhất của Hạ An Lan.
Cuối cùng cũng bước đến trước mặt Hạ An Lan, ông Tô trịnh trọng giao con gái cho Hạ An Lan, đây là cậu con rể mà ông và bà xã mình yên tâm nhất, cũng như đẹp trai nhất, ông tin, cậu ấy nhất định có thể mang đến hạnh phúc cả đời cho con gái ông.
Người đến chủ trì hôn lễ hôm nay là thầy đại học năm xưa của Hạ An Lan, nay cũng đã là hiệu trưởng rồi.
Người chứng hôn càng không đơn giản, từng là giáo sư đảm nhận vai trò hướng dẫn khi Hạ An Lan học tiến sĩ, đồng thời, cũng là một trong các nhà chuyên môn của bộ phận tuyên truyền văn hóa, ông ấy đến làm người chứng hôn cho Hạ An Lan, thật sự đã khiến quan khách đến tham gia hôn lễ hôm nay đều khiếp sợ.
Thật ra nếu không phải vì sợ gây động tĩnh quá lớn, Hạ An Lan thật sự muốn nhờ tổng thống đại nhân trực tiếp đến làm người chứng hôn cho anh.
Đọc lời tuyên thệ xong, đến màn trao nhẫn cưới, Thanh Ti và Tô Tiểu Lục mỗi người cầm một chiếc nhẫn đưa đến.
Nhưng, giữa chừng đột nhiên có chút chuyện, Tô Tiểu Lục nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn nữ trên tay Tô Ngưng Mi, bỗng nhiên nói: “Cô ơi nhẫn của cô đẹp quá, có thể cho cháu mượn một lát được không?”
Tất cả mọi người đều bị câu nói này của cậu làm sững sờ, Tô Ngưng Mi chỉ chỉ vào đầu cậu, hỏi: “Cháu mượn làm gì?”
Tô Tiểu Lục vô cùng nghiêm túc nói: “Chiếc nhẫn đẹp như vậy, cháu muốn đeo cho Thanh Ti một chút.”
...