Chương 2031: Không Đánh Chết Là Được


...

Vì Trần Phong ở lại nên trước khi đi ngủ, hai người đều có chút ngại ngùng. Trần Phong tuy nóng ruột, nhưng vẫn tôn trọng lời hứa lúc đầu với Vương Thu Vũ, trước khi chưa kết hôn thì sẽ không để phát sinh quan hệ.

Vương Thu Vũ thu dọn giường ở phòng bên cạnh cho anh.

Trước khi ngủ, hai người dính lấy nhau một hồi, sau cùng Trần Phong dừng lại, lại vội vàng đóng cửa vách ngăn, rồi chạy đi tắm nước lạnh.

Tắm xong, anh nhìn đồng hồ, suy nghĩ một chút sau đó gọi điện thoại cho đoàn trưởng Cao Phó. Sau khi nghe anh kể toàn bộ sự việc, đoàn trưởng Cao nói: “Không ngờ thời bây giờ vẫn còn loại người không biết nhục nhã như vậy”

Trần Phong gật đầu: “Đúng vậy. Trước khi tôi đưa tiểu Thu về bọn chúng đã tới một lần, nên tôi đoán tối nay bọn chúng sẽ quay lại giở trò.”

“Cậu đừng lo lắng, loại vô lại đó… Tôi sẽ gọi vài người đến, nếu bọn chúng thật thự dám đến gây chuyện thì không cần nương tay.”

“Vâng, cảm ơn lãnh đạo.”

Tối nay, chỉ cần bọn chúng đến làm loạn, tự nhiên sẽ lãnh chịu hậu quả. Nửa tiếng sau, người của Cao Phó đã đến. Anh mở sẵn cửa, đè giọng nói nhỏ: “Nhỏ tiếng một chút, chị dâu của mọi người đang ngủ bên trong. Ngày mai cô ấy còn phải lên lớp, một lát nếu thật sự loạn lên, e rằng rất khó nghỉ ngơi, phải để cô ấy ngủ nhiều hơn.”

Ba người gật đầu, đều đã hiểu.

“Những người đó tối nay sẽ tới đây sao?”

Trần Phong nhỏ tiếng dặn dò: “Nhất định là vậy, đến lúc đó, không cần khách sáo, chỉ cần không đánh chết người là được.”

Quả nhiên đợi đến 1:00 sáng, ba mẹ Lý Văn Văn dẫn một đám người đến. Bọn họ ở bên ngoài mắng chửi ầm ĩ, hận không thể gọi tất cả mọi người trong tòa nhà thức giấc. Trần Phong nháy mắt ra hiệu với ba người kia, vừa mở cửa ra, đám người đó như một tổ ong tràn vào. Trần Phong đợi người sau cùng vào xong, lập tức đóng cửa lại.

Nửa tiếng sau, cửa nhà mở ra, mùi máu tanh nồng nặc ùa ra ngoài, trong nhà là một khung cảnh bừa bộn, đồ đạc trong phòng khách hầu như vẫn nguyên vẹn. Trần Phong và ba người lính kia, đứng trên người những kẻ đang gào khóc thảm thiết nằm trên mặt đất, nắm tay dùng lực đánh vẫn còn chút đau.

“Anh Trần, những người này phải làm sao, vứt ra ngoài?”

Trần Phong lắc đầu: “Không cần, tôi gọi điện thoại báo cảnh sát để họ đến xử lý.”

Người của ba mẹ Lý Văn Văn nghe thấy lời này đều cảm thấy đầu óc của người này có vấn đề? Đánh họ xong còn dám báo cảnh sát? Có còn thiên lý hay không?

Nhưng Trần Phong thật sự báo cảnh sát, anh nói: “Alo, 110, có người xông vào nhà tôi ăn cướp...”

...