...
TTrần Phong không lập tức đi tìm cô giáo Tôn mà ra khỏi khu tập thể, đi mua trái cây trước.
Sau đó anh xách một túi trái cây tới thăm cô Tôn. Anh mua hai túi, một túi biếu cô Tôn và nói rõ ý đồ mình tới thăm, sau đó còn mời cô Tôn tới nhà mình chơi.
Giới thiệu Vương Thu Vũ với cô Tôn xong, anh để hai người tự làm quen với nhau.
Tiễn cô Tôn đi rồi, Trần Phong mới đặt túi trái cây còn lại xuống, nói: “Tiểu Thu, đây là chìa khóa nhà, nếu em muốn đổi khóa thì cứ đổi nhé!”
Vương Thu Vũ vội xua tay: “Không cần đâu ạ, em đổi khóa làm gì chứ. Anh Trần Phong, anh… anh đừng như thế, em thật sự tin tưởng anh. Tuy rằng… chúng ta chưa quen biết nhau lâu nhưng em biết anh là người tốt. Em tới thủ đô lâu như thế rồi, quen được Thanh Ti, quen được anh… là may mắn của em.”
Vương Thu Vũ nhìn thẳng vào mắt Trần Phong nói nghiêm túc.
Lần đầu tiên Trần Phong bị một cô gái nhìn như vậy, thoáng đỏ mặt. Vương Thu Vũ không đặc biệt xinh đẹp nhưng làm cho anh có cảm giác rất thoải mái, rất dịu dàng, giống như một làn gió êm đềm vậy.
Trần Phong cười đôn hậu: “Thế thì tốt rồi, anh… sợ em không yên tâm thôi.”
“Em rất yên tâm mà, thật đấy. Đúng rồi, anh Trần Phong, vậy còn tiền thuê nhà…” Vương Thu Vũ biết mình đã nhận được một ân huệ lớn từ chỗ người ta. Cô biết, người ta cũng chẳng đề bụng chút tiền thuê nhà đó, nhưng cô vẫn muốn trả một chút trong khả năng của mình, cô không thể tiếp nhận lợi ích một cách đương nhiên như vậy được.
Trần Phong gãi đầu cười: “Tiền thuê nhà hả? Thôi em cứ ở đi đã, đừng vội. Anh biết em mới đi làm nên cũng chẳng dư dả gì. Nếu em tin anh thì anh cũng tin em. Tiền thuê nhà anh cho em nợ, sau này em dư dả rồi thì trả cho anh là được. Thế nào?”
Vương Thu Vũ cúi đầu nhìn vết chai mỏng trên lòng bàn tay mình, lẩm bẩm như tự nói: “Anh Trần Phong, anh… anh mà cứ đối xử với em tốt thế này, em sợ…”
Trần Phong hỏi: “Sợ cái gì?”
“Em sợ… em sẽ không trả nổi mất…” Còn sợ sẽ có một ngày cô không khống chế nổi bản thân, đến lúc đó, chỉ sợ Trần Phong sẽ khinh thường cô.
Trần Phong cười đáp: “Không sao, cứ từ từ trả cũng được. Trời… không còn sớm nữa, anh về đây. Nếu em cần thêm cái gì thì cứ gọi điện thoại cho anh, đương nhiên nếu có phiền toái thì càng phải gọi cho anh đấy.”
Vương Thu Vũ gật đầu: “Vâng.”
Rồi cô tiễn Trần Phong ra cửa.
“Mau vào đi, cả ngày hôm nay mệt mỏi rồi. Em mau đi nghỉ đi thôi.”
Vương Thu Vũ gật đầu: “Anh Trần Phong chắc cũng mệt rồi. Anh mau về đi. Đi đường cẩn thận.”
“Anh là đàn ông nên không thấy mệt, lúc trước ở trong quân ngũ còn mệt hơn ấy. Em mau vào đi, buổi tối nếu có người gõ cửa thì không được tùy tiện mở, biết chưa?”
“Vâng, em biết rồi.”
Vương Thu Vũ muốn tiễn Trần Phong cho đến lúc anh rời đi nhưng anh lại nhất định bắt cô vào nhà. Trong chuyện này, cô thấy anh có vẻ rất cứng nhắc nhưng lại vẫn cảm thấy ngọt ngào, như thế là anh ấy đang quan tâm cô mà!
Cô đứng ở cửa sổ nhìn xuống, mơ hồ thấy được thân ảnh của Trần Phong, anh dừng ở ngay bên dưới khu nhà. Nhưng điều khiến cô kinh ngạc là sau khi anh lên xe cũng không rời đi ngay mà ngồi vẫn yên ở trong xe.
Anh ấy… sao lại không đi chứ?
...