Chương 1636: Tôi làm sao dám trách anh


...

Ông cụ nhìn thấy số điện thoại lạ gọi tới liền đoán đây là cuộc gọi của Dư Viễn Phàm, ông không nhận điện thoại, chỉ để mặc cho tiếng chuông di động cứ thế vang lên, ông hỏi Lộ Hướng Đông: “Anh biết là ai gọi tới không?”

Lộ Hướng Đông lạnh run, lắc đầu, hắn không biết, không biết mà.

Ông cụ cười lạnh: “Xem ra là biết rồi!”

Lộ Hướng Đông lắc đầu như trống bỏi, ba của hắn lúc này có thể hù chết người mất đó: “Ba… Con… Không… Không biết, con cũng chưa nhìn… Điện thoại, con cũng không biết là ai gọi tới.”

Chuông điện thoại vẫn vang lên, người gọi điên thoại thật kiên trì, vẫn không ngừng gọi tới.

“Có muốn nghe không?” Ông cụ hỏi Lộ Hướng Đông.

Lộ Hướng Đông cái gì cũng không muốn. Hắn trực tiếp lắc đầu, ai thèm quản chuyện người gọi tới là ai chứ,. Hắn tuyệt đối không thể nghe cuộc điện thoại này. Nếu hắn dám cầm vào điện thoại thì giây tiếp theo, ông già có thể phế luôn đôi vàn tay của hắn mất.

Ông cụ buông di động: “Tôi đã cho anh cơ hội, là anh không nghe điện thoại, về sau, anh đừng có trách tôi.”

Lộ Hướng Đông không ngừng lắc đầu: “Không có, đương nhiên là không, ba, con… Con làm sao dám trách người chứ.”

“Được, anh đã không nghe điện thoại thì chúng ta hãy tiếp tục chủ đề vừa nãy đi.” Ông cụ trực tiếp bấm tắt cuộc gọi rồi tắt máy.Lộ Hướng Đông gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Con chỉ muốn… Muốn ra ngoài hít thở không khí. Con… con không đi tìm ai hết…”

Ông cụ tin lời hắn nói mới là lạ đó: “Vậy sao, hít thở không khí ư, xem ra tôi theo anh tới công ty, giờ mới tới giữa trưa liền khiến anh ngột ngạt không thở nổi ư?”

Lộ Hướng Đông liên tục xua tay: “Không không không, không có, con không có ý đó đâu ba… Con chỉ là… Chỉ là muốn… Muốn đi uống cốc café, uống cốc café mà thôi…”

Thấy thằng con trai lúng túng như chó nhà tang, ông cụ thở dài trong lòng. Sao ông có thể nuôi được một đứa con thế này chứ. Nếu không phải ông biết trước rằng đây là con ruột của ông, không hề nhầm lẫn thì ông đã nghi ngờ là liệu có phải nhầm hay không rồi kia.

Nhưng mà may mắn là cháu trai của ông lại không phải người như vậy.

Ông cụ đoán rằng, ở trường học, Lộ Tu Triệt đã giao thủ với Dư Viễn Phàm, không cần nghĩ ông cũng có thể đoán được rằng, nhất định là đứa cháu của ông đã thắng, dù sao bên cạnh cháu trai của ông cũng có cậu nhóc Nhạc Thính Phong con trai của Hạ An Lan kia mà.

Ông cụ hỏi hắn: “Anh biết thư ký của anh nói thế nào không?”

“Cậu ta… Cậu ta… Cậu ta… Nói cái gì?” Lộ Hướng Đông ôm đầu. Hắn rất sợ rằng giây tiếp theo đây, ông cụ sẽ tiện tay lấy một thứ đồ vật gì đó đập thẳng vào đầu hắn.

Ông cụ thở dài một tiếng: “Tuổi tôi đã lớn rồi, không còn dùng được nữa rồi, thậm chí còn quên mất ông chủ công ty này là ai rồi, người ta muốn đuổi ai đi thì người đó sẽ phải cuốn gói, anh nói có đúng không?”

“Không không, ba, người mới là trụ cột tinh thần của công ty chúng ta. Lời này là của ai nói vậy, ba nói cho con biết, con sẽ là người đầu tiên không buông tha cho hắn…” Lộ Hướng Đông lúng túng tới mức muốn quỳ xuống. Hắn ta thực sự rất sợ ông cụ. Nếu không phải do hắn sợ hãi ông từ trong xương tuỷ thì hắn cũng không tới nỗi chậm chạp không dám dẫn đứa con trai và mối tình đầu của mình vào cửa thế này.

“Hướng Đông, anh là con trai tôi, anh hiểu tính tình tôi thế nào. Tuổi tác tôi đã cao rồi, tôi không có thời gian và khí lực để lại gây sức ép cho anh nữa đâu…”

“Ba, tuổi ba vẫn còn trẻ mà, ba phải được trường thọ, trăm tuổi ấy chứ…” Nói xong, Lộ Hướng Đông lại muốn tự vả cho mình mấy cái, ông cụ nhà hắn giờ đang bao nhiêu tuổi chứ, nói ông ấy thọ cả trăm tuổi thế này, vậy không phải là đang nguyền rủa ba mình hay sao?

Ông cụ lắc đầu, thằng ngu xuẩn này, ngay cả nói cũng không biết được mà nói: “Hôm nay tôi sẽ không đánh anh, tôi cũng không muốn mắng anh, nhưng mà, những gì mà tôi nói tiếp sau đây, anh phải nhớ kỹ đó.”

Lộ Hướng Đông: “Ba, ba nói… Tất cả lời nói của ba, mỗi câu mỗi chữ con đều nhớ rất rõ.”

...