...
Trong lòng Nhiếp Thu Sính run lên, anh... anh chẳng lẽ đoán được cô vừa muốn nói gì dù chưa nói xong?
Cô không nhúc nhích, cũng không nói gì, bỗng nhiên, thân thể bay lên, bị người ôm ôm ngang lấy, từ trên giường chuyển xuống trên mặt đất.
Nhiếp Thu Sính níu lấy ngực áo Du Dực, đè nặng âm thanh, kêu lên: "Anh làm cái gì vậy?"
Du Dực buông cô ra, ôm vào trong ngực: "Ngủ đi, giường quá nhỏ, anh không thể đi lên... vậy đành để em ủy khuất xuống cùng anh rồi."
Nhiếp Thu Sính đập bả vai Du Dực hai cái: "Anh mau buông ra."
"Đừng nhúc nhích, anh cũng không muốn làm gì khác, chỉ muốn ôm em ngủ một giấc."
Nhiếp Thu Sính chỉ càm thấy gương mặt mình nóng hổi: "Thanh Ti trông thấy thì còn ra thể thống gì nữa?"
Du Dực chân thành nói: "Thanh Ti trông thấy còn vui vẻ đấy..."
"Anh..."
Cuối cùng, Nhiếp Thu Sính không dùng dằng với Du Dực nữa, bị anh kéo, mặt dán vào bộ ngực anh, nghe tiếng tim của anh đập mạnh mẽ.
Cô vốn tưởng rằng sẽ không ngủ được, nhưng không ngờ, không bao lâu sau, cơn buồn ngủ lại kéo tới, một lúc sau liền ngủ rồi.
Nhiếp Thu Sính ngủ rồi, nhưng Du Dực lại không thể nào ngủ được.
Anh thở dài một tiếng, rốt cuộc đã biết, cái gì gọi là lấy đá tự đập vào chân mình.
Trong ngực là nhuyễn ngọc ôn hương, trong hơi thở quanh quẩn lấy trên người cô mùi thơm ngát ngào ngạt, trời mùa hè quần áo sơ sài, bọn họ ôm nhau ở tư thế này, tầng quần áo kia hầu như không có tác dụng che chắn gì...
Đấy đối với Du Dực mà nói, quả thực không có cách nào ngăn nổi tra tấn.
Nhưng, hết lần này tới lần khác anh vẫn muốn cố hết sức khắc chế.
Bằng không thì, ngày mai cô tức giận, nỗ lực lúc trước làm, đoán chừng trở thành nước đổ lá khoai rồi.
Du Dực tự nói với mình, chịu đựng.
Chịu đựng nhất thời, hạnh phúc cả đời.
...
Một đêm này, không có bất cứ động tĩnh gì, Diệp Kiến Công không có lại phái ngưới tới đây, rất yên tĩnh.
Du Dực như thế nào cũng không ngủ được, anh cảm thấy nếu là ôm cô gái mình thích ở trong lòng, còn có thể ngủ được, vậy anh chính là thánh nhân.
Anh nhìn khuôn mặt tú lệ trắng nõn của Nhiếp Thu Sính, âm thầm cảm khái, lúc nào mới có thể nuốt vào đây?
...
Bên kia, Yến Tùng Nam ngủ đến nửa đêm bị người đánh thức, cắn răng bò dậy.
Hắn xỏ một đôi dép lê, từ khách sạn chạy ra, trông thấy trước cửa khách sạn có một chiếc xe dừng lại, xe đó là loại nhập khẩu, nghe nói toàn bộ Lạc thành cũng không có mấy chiếc.
Cửa xe mở ra, Yến Tùng Nam trông thấy người ở bên trong, trong lòng hồi hộp, vội vàng nói: "Bác, bác... sao bác lại tới?"
Người trên xe chính là Diệp Kiến Công, ông ta đích thân đi đến bình huyện.
"Lên xe."
Yến Tùng Nam nuốt nuốt yết hầu vội vàng lên xe.
Vừa ngồi lên xe, liền nghe Diệp Kiến Công hỏi: "Hôm nay cháu lại đến cổng đại viện huyện ủy phải không?"
Trong lòng Yến Tùng Nam cả kinh, lập tức liền hiểu rõ, chắc chắn là người của Diệp Kiến Công theo dõi hắn.
Hắn vội vã nói: "Vâng, đúng vậy, cháu cũng muốn nhìn một chút.... tên đàn ông thông đồng với Nhiếp Thu Sính, rốt cuộc là người nào?"
"Gặp được?"
Yến Tùng Nam gật đầu: "Gặp được, gặp được, đôi cẩu nam nữ kia đi ra ngoài mua thức ăn, lúc trở lại còn hôn hít nhau, cháu nhìn thấy lại tức giận, hận không thể đi tới làm thịt bọn họ."
Hắn sợ Diệp Kiến Công biết rõ hắn đã trao đổi điều kiện với Du Dực, trong lòng liền mắng đầy căm phẫn, tựa như mình lại bị chuyện này làm cho vô cùng nổi nóng.
"Được, bây giờ liền cho cháu một cơ hội giết bọn họ."
Yến Tùng Nam run lên: "Bác... bác, người... nói đùa sao?"
Diệp Kiến Công nhìn chằm chằm vào Yến Tùng Nam, trên mặt hắn tràn đầy vẻ không thể tin được, còn có chứa hoảng sợ, ông ta khinh thường hừ một tiếng, cái loại không có tiền đồ.
...