Chương 1896: Tự tìm mất mặt


...

Chưa bao giờ Vương Di Khả lại cảm thấy mất mặt như hôm nay.

Trong lòng cô ta vốn dĩ tràn ngập tự tin, cảm thấy nếu mình không là lớp trưởng thì có ai làm nổi chứ? Trong lớp này còn có ai có tư cách cạnh tranh với cô ta?

Dù là đổi một thầy chủ nhiệm khác thì sao chứ, nhiều năm như thế, chưa có thầy cô nào tỏ ra không hài lòng với cô ta cả.

Vương Di Khả cho rằng mình đương nhiên phải làm lớp trưởng, nên như thế, cần thiết phải thế, những người khác đều không xứng đáng.

Nhưng mà ai ngờ thầy giáo mới tới này lại khó lấy lòng như vậy, trước mặt bao nhiêu người trong lớp lại nói thẳng một câu: Hiển nhiên, em không được!

Mặt Vương Di Khả đỏ bừng, đôi mắt cũng hồng lên, nhìn thầy Tề với ánh mắt hoàn toàn không dám tin tưởng, “Thầy Tề, em không phục, tại sao em lại không được, tại sao lại không cho em tham gia? Chẳng lẽ em còn không bằng những người khác sao?”

Thầy Tề thở dài, ông nói nhiều như thế chỉ vì không muốn Vương Di Khả phải chịu đả kích, dù sao cả lớp cùng bình bầu, tới lúc đó không ai chọn cô bé, chẳng phải càng thêm mất mặt sao?

Thầy Tề chỉ băn khoăn tới việc cô bé là một nữ sinh sẽ cảm thấy rất mất mặt trong chuyện này nên mới không cho cô ta tham gia, nhưng… nếu cô bé đã yêu cầu như thế thì bỏ đi.

“Trong lớp, lớp trưởng là người mà đại đa số người phải tin phục, nếu em nhất định phải tham gia thì cũng được, mọi người cạnh tranh công bằng, để mọi người trong lớp cùng bỏ phiếu đi.”

Vương Di Khả siết chặt tay, trước kia cô ta cũng diễn thuyết trước, sau đó các giáo viên chủ nhiệm nghe xong liền rất thích, sau đó hỏi học sinh trong lớp rằng: Các em có ý kiến gì chuyện Vương Di Khả làm lớp trưởng không?

Chủ nhiệm lớp đã hỏi thế thì học sinh bên dưới sao còn dám có ý kiến nữa, cho dù có cũng chẳng dám hé răng.

Sau đó, chủ nhiệm lớp nghĩ có lẽ bọn học sinh đều đồng ý cả nên lập tức cho cô ta làm lớp trưởng. Vương Di Khả cảm thấy lần này cũng vậy thôi, cô ta tin rằng sau khi thầy Tề nghe mình thuyết trình xong cũng sẽ cảm thấy mình là người thích hợp nhất để lựa chọn.

Vương Di Khả tràn đầy tin tưởng trong lòng, cô ta sẽ không thua bất kỳ ai.

Tham gia tranh cử lớp trưởng ngoại trừ Vương Di Khả thì còn có bốn người khác, tổng cộng là năm người, ba nam, hai nữ.

Thầy Tề hỏi tên mấy người xong liền lục tìm được lý lịch của mấy học sinh này trong tập lý lịch học sinh mà hiệu trưởng đưa cho.

Thành tích đều không tệ, xếp trong top 20 của lớp, tất nhiên cũng là top 20 của kỳ thi lên lớp.

Thầy Tề cho bọn rút thăm, sau đó từng người lần lượt lên diễn thuyết.

Vương Di Khả rất căm giận, sao lại là rút thăm cơ chứ, cô ta vốn dĩ nghĩ mình sẽ là người xung phong diễn thuyết đầu tiên.

Thầy Tề cho bọn họ thời gian 3 phút, muốn nói gì thì nói.

Vương Di Khả bốc được vị trí thứ tư, chờ sau khi ba người kia nói chuyện xong thì cô ta lập tức vực tinh thần lên, bước lên bục giảng như một con khổng tước kiêu ngạo, đĩnh đạc nói, tự thuật thành tích và vinh dự trong quá khứ của bản thân mình.

Ba phút trôi qua mà cô ta vẫn còn chưa nói xong, hơn nữa còn rất nhiều lời muốn nói. Thầy Tề cũng không ngắt lời cô ta mà cho thêm một phút đồng hồ, nhưng qua một phút vẫn chẳng thấy cô ta nói xong.

Vì thế, thầy Tần đành phải dùng thước gỗ gõ lên bảng: “Bạn học Vương Di Khả, thời gian của em hết rồi, để bạn tiếp theo bắt đầu đi.”

Vương Di Khả lập tức phản bác: “Sao lại hết được ạ, rõ ràng thời gian rất ngắn mà, thời gian của bọn họ dài như thế, sao em lại ngắn vậy?”

Thầy Tề tuổi không còn ít, trên mặt đã đầy nếp nhăn nên lời này không hề làm ông tức giận, chỉ hơi nâng mi lên nói: “Em còn nhiều hơn các bạn khác tận một phút, em cảm thấy thầy nhớ sai đúng không?”

...