...
Bên đầu dây bên kia, mặt của Nhạc Thính Phong đã đen hết rồi.
Tô Ngưng Mi chán nản vò vò tóc: “Ây da, con trai, con biết mẹ không có ý đó mà, mẹ… Việc này, chỉ là tán thưởng đơn thuần mà thôi, thật sự không có ý khác, con đừng hiểu lầm.”
Nhạc Thính Phong bĩu môi, cậu hoàn toàn không tin giải thích của mẹ cậu. Nhưng lời của mẹ cậu đã xác minh cách nghĩ tối qua của cậu. Bây giờ mẹ cậu đã say đắm Hạ An Lan sâu đậm hơn rồi, lúc tối qua còn lý trí một chút, bây giờ… đã có chút si mê rồi.
Cứ tiếp tục như thế, ai biết sẽ như thế nào?
Cậu đang suy nghĩ, Hạ An Lan ruốt cuộc đã bỏ thuốc gì cho mẹ cậu? Công hiệu lại cao như thế.
“Giải thích chính là che đậy, con không hiểu lầm, con đã biết rõ trong lòng mẹ đang nghĩ gì rồi.”
“Trong lòng mẹ thật sự đâu có nghĩ gì, mẹ đã thành thật nói với con, làm gì có ý gì con nói xem có phải không? Đúng rồi, con trai… việc đó…con trai, mẹ cảm thấy...”
Nhạc Thính Phong cắt ngang lời cô: “Con cảm thấy, mẹ, mẹ nên tắm rửa nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ những việc đó có hay không, không thích hợp với mẹ, mãi mãi cũng không thích hợp.”
“Nhạc Thính Phong, con có thể nghe mẹ nói hết không?”
“Mẹ nói cũng vô ích.”
Tô Ngưng Mi tức giận, gào lên nói: “Tiểu tử thối, con có thể đừng cứ muốn ăn đòn như thế không, mẹ chỉ hỏi con một câu, trong lòng con thật sự mong mẹ và Nhạc Bằng Trình ly hôn à, hay chưa từng nghĩ như thế, chỉ cảm thấy, con là con trai, đến giờ vẫn cần mẹ mình bảo vệ, con cảm thấy tổn thương tự tôn của mình?
Hôm nay Nhiếp Thu Sính nói những lời này với Tô Ngưng Mi, đúng là đã khiến trong lòng cô nảy sinh rất nhiều biến hóa.
Nhạc Thính Phong cười lạnh một cái: “Tiểu gia con là một người đàn ông, con cần mẹ bảo vệ sao? Con sớm đã nói với mẹ, mẹ ly hôn, gả cho một người đàn ông trung thực, sống những ngày tháng bình thường, đừng kéo con vào, nhưng mẹ cứ mãi không chịu nghe.”
Nhạc Thính Phong trưởng thành sớm, gia đình cậu không bình thường, kết quả tạo thành càng thể hiện rõ trên người cậu.
Tính khí cậu nóng nảy, ương bướng, cậu thiếu đi sự hoạt bát và niềm vui tuổi thơ như bạn bè cùng lứa.
Cậu càng sớm bước vào thế giới tâm lý của người trưởng thành, cậu hiểu rõ, Nhạc gia với mẹ cậu mà nói chính là một cái hố lửa. Nhiều năm qua, mẹ vì cậu mà phải chịu giày vò trong cái hố đó, trong lòng cậu thật sự rất khó chịu.
Tô Ngưng Mi cắn cắn môi: “Vậy... Mẹ có nên... suy nghĩ lại... một chút, chuyện ly hôn này không?”
Hai chân Nhạc Thính Phong gác lên kỹ trà: “Mẹ đương nhiên có thể suy nghĩ, nhưng nếu mẹ thật sự muốn ly hôn, phát triển với lão hồ ly đó, con khuyên mẹ đừng nên nghĩ lung tung nữa.”
Nhiều năm nay, rất nhiều người khuyên mẹ cậu ly hôn, đều không có tác dụng.
Nhưng cô và Hạ An Lan mới bên nhau một ngày, đã bắt đầu suy nghĩ đến chuyện kết hôn, chuyển biến này nếu nói không liên quan đến Hạ An Lan, quỷ cũng không tin.
Tô Ngưng Mi mặt đỏ lên, cười nói: “Con trai... Mẹ đâu có, chỉ là mẹ cảm thấy, có thể trước đây mẹ chỉ đứng trên góc độ của mình để suy nghĩ, nhưng chưa từng nghĩ đến con có đồng ý hay không. Mẹ ly hôn, không phải... không phải thật sự muốn gả cho bác ấy. Mẹ đâu có ngốc thế. Mẹ chỉ nghĩ ly hôn là được rồi. Mẹ đã từng kết hôn một lần, càng hiểu rõ, hai người yêu thương nhau với chuyện hôn nhân quan trọng thế nào.”
Hai người yêu thương rất quan trọng với chuyện hôn nhân, đây là chân lý mà Tô Ngưng Mi rút ra được sau cuộc hôn nhân thất bại này.
Dĩ nhiên cô thích Hạ An Lan, nhưng, nếu anh không thích cô, vậy cô chắc chắn sẽ không cưỡng cầu gì.
Dưa cố hái thì không ngọt*, câu này, không phải chỉ nói suông.
(*Dưa cố hái thì không ngọt: Chỉ việc chưa đạt đủ điều kiện thuận lợi mà đi làm, hoặc là cố cưỡng ép mà làm, sẽ không đạt được kết quả như mong muốn)
...