Chương 1665: Cậu ấy sỉ nhục cô rồi sao? Tôi không nghe thấy


...

Trong lửa giận của Dư Mộng Nhân Nhạc Thính Phong đi ra khỏi phòng nhọc, đến cửa cậu dừng lại một chút, quay người nói: “Đúng rồi, hạng nhất mới tới, cậu đừng quên tan học quét dọn nhà vệ sinh toàn trường đấy. Các học sinh của trường, đều đang giám sát đấy, tạm biệt, chúc cậu sớm quét dọn xong.”

Nhạc Thính Phong vẫy vẫy tay, tâm trạng khá tốt rời khỏi. Cậu gọi mấy nam sinh cá biệt từng bị dạy dỗ dưới tay cậu tới, bảo họ ở lại, từ từ giám sát Dư Viễn Phàm.

Khoé miệng Dư Mộng Nhân giật giật, người cũng không nhịn nổi run lên, cô ta là người phụ nữ vô cùng biết nhẫn nại, không thì cũng sẽ không thể lập kế hoạch cân nhắc nhiều năm như vậy. Nhưng, đối diện với tên nhãi ranh Nhạc Thính Phong này, Dư Mộng Nhân thật sự là không chịu nổi.

Cô ta nhẫn nhịn trước mặt Lộ Hướng Đông, giống như con chuột, không dám lên tiếng ở trước mặt Lộ lão gia, xin lỗi các kiểu ở trước mặt thầy cô nhà trường, đưa con trai xin lỗi từng lớp một, không còn thể diện gì nữa, toàn bộ cô đều nhịn được. Nhưng đối diện với con người Nhạc Thính Phong này, sao cô lại không nhịn được nữa rồi, sự nhẫn nại trước đó, là vì cô ít nhiều có chút nắm chắc, cô biết sự nhẫn nại của mình có thể đổi được một vài thứ.

Nhưng tên nhãi thối tha này lại không thể, cậu ta chính là cố tình gây phiền phức, cậu ta chính là đang đối đầu với cô.

Dư Mộng Nhân nói với Cô Tống: “Cô Tống… không sai, con trai tôi làm sai, nó thực sự là nên chịu trừng phạt, bất cứ xử phạt nào phía nhà trường chúng tôi đều nhận. Tôi cũng đưa con trai, đi xin lỗi từng lớp rồi, cứ coi như không tha thứ, vì sao phải sỉ nhục người ta như vậy, học sinh như vậy, lẽ nào cô không quản sao?”

Cô Tống nhẹ giọng, giả ngốc: “A… sỉ nhục? Sỉ nhục gì?”

Dư Mộng Nhân kinh ngạc nhìn Cô Tống, không nghe thấy? Tai cô ta bị điếc rồi sao? Sao có thể không nghe thấy?

“Cô… cô bao che cậu ta, vừa nãy học sinh đó sỉ nhục mắng nhiếc tôi, lẽ nào cô đều không nghe thấy sao?”

Cô Tống xua tay, trên mặt toàn là biểu cảm lời cô nói tuyệt đối không thể nào, cô cười nói: “Với cô? Sỉ nhục? Mắng nhiếc? Ai ya cái này… việc này sao có thể chứ, cậu bé vừa nãy là học sinh giỏi nhất trường chúng tôi, bất luận là học tập hay là nhân phẩm ai cũng đều nhìn thấy, không thể làm ra loại việc này, cô Dư cô chắc chắn là nghe nhầm rồi, ai yaa, tan học rồi, cô xem, cô về nhà trước, hay là… hay là cùng Dư Viễn Phàm quét dọn nhà vệ sinh.”

Dư Mộng Nhân tức tới toàn thân phát run, lại bao che đến mức này, giả ngây giả ngốc, chết không thừa nhận.“Cô Tống, cô… tôi không ngờ, cô lại là người như vậy?”

Cô Tống bày tỏ không phục: “Tôi như vậy? Cô Dư nói chuyện kỳ lạ quá, tôi là người thế nào? Học sinh trong lớp suy cho cùng đều là trẻ con, giống như con trai cô, còn nhỏ hơn Dư Viễn Phàm đó. Cậu bé vừa nãy, người ta còn là nhảy lớp lên, tuổi nhỏ có thể hiểu. Ngộ nhỡ cậu ấy không cẩn thận nói gì khiến cô không vui, cô là người lớn cũng phải châm chước thêm. Giống như cô nói xin người khác tha thứ cho con trai cô, cô càn phải lấy mình làm gương có đúng không?”

Dư Mộng Nhân đột nhiên còn có một loại cảm giác lấy đá đập vào chân mình. Cô Tống này, lại lấy việc của cô ta bịt mồm của cô ta. Cô Tống nhìn thời gian: “Được rồi, tôi cũng nên về nhà rồi, nhà tôi còn có con nhỏ, tôi phải về nhà làm cơm rồi, làm giáo viên đúng là mệt. Cô Dư hẹn gặp lại ngày mai, cố lên, lớp còn lại phía sau, ngày mai cô chắc chắn có thể đi hết.”

...