...
"Ông xã, em biết anh đối với hạng mục này ôm lòng tin rất lớn, em cũng vậy đặc biệt hy vọng nhà chúng ta có thể nắm được hạng mục này, nhưng mà... Hôm nay em gọi điện thoại cho anh Lan, anh ấy nói với em rất nhiều, anh nói..."
Anh trai Du Dực nóng nảy quát: "Bà xã, em đừng có chần chừ nữa, anh vợ nói gì, em mau nói ra đi."
Hạ Như Sương thở dài một tiếng: "Anh Lan nói, lúc ban đầu anh ấy đúng là tính toán đem hạng mục này giao cho nhà chúng ta làm, dù sao em cũng là em gái anh ấy, anh là em rể anh ấy, so với người ngoài, anh ấy đương nhiên sẽ tin tưởng người trong nhà hơn, nhưng... Về sau anh ấy lại nói khác với em, mặc dù không có nói quá rõ ràng, nhưng em nghe ý tứ của anh ấy dường như đã biết chuyện nhà chúng ta... Buôn lậu..."
Đây là đáp án Hạ Như Sương đã suy nghĩ ước chừng một ngày.
Hạ An Lan chán ghét cô như vậy, khinh thường cô, đương nhiên cũng vô cùng chán ghét người nhà họ Du.
Cho nên, cô không sợ chồng cô sẽ quay về chạy đi tìm Hạ An Lan, cho dù có tìm, anh cũng không thể gặp được anh ấy.
Quả nhiên sau khi cô nói chuyện này xong, chồng cô vẻ mặt khiếp sợ, một hồi lâu cũng không thể nói gì: "Cái gì, này... Này... Em chắc chắn anh vợ có ý này?"
Hạ Như Sương gật đầu: "Em khẳng định, anh Lan nói nhiều lần, gần đây nhất là năm thành phố hải quan vùng duyên hải, bộ phận bắt buôn lậu, cục cảnh sát, liên kết phá vỡ buôn lậu trên biển, hơn nữa còn nói... Sau khi bắt được, sẽ... Xử lý nghiêm khắc, lại nói với em, lúc này tất cả mọi người phải cẩn thận. Anh nói lời này của anh ấy, chẳng lẽ không phải là nhắc nhở em, anh ấy đã biết chuyện nhà chúng ta buôn lậu?"
Chồng cô nghe xong, đi tới đi lui sốt ruột trong thư phòng: "Vậy nên làm cái gì bây giờ, giờ nên làm thế nào mới tốt?"
Anh đột nhiên bắt lấy bả vai Hạ Như Sương: "Bà xã, anh vợ vẫn là Thị Trưởng, hơn nữa không phải là trong nội bộ đã quyết định anh ấy là người kế nhiệm sao, anh ấy giúp chúng ta khai thông một chút, ra tay che dấu, chuyện này... Cũng không khó khăn chứ?"
Trong lòng Hạ Như Sương nổi lên một hồi chán ghét, đây chính là người chồng mà nhà họ Hạ chọn cho cô, không khác gì phế vật, xảy ra chuyện chỉ biết tìm người khác chùi đít. Lão già bảo thủ nhà họ Hạ kia, nhất định là cố ý chọn cho cô cái người vô dụng này.
Hạ Như Sương cau mày nói: "Ông xã, anh dùng đầu óc suy nghĩ thật kỹ đi, anh Lan cũng không nói thẳng ra cho em biết, mà là quanh co nhắc nhở em, vậy có thể nói, đây không phải chuyện anh ấy có thể khống chế toàn bộ, anh cho rằng cục cảnh sát hải quan đều ăn không ngồi rồi sao? Huống chi, đây là năm thành phố kết hợp hành động, anh bảo anh Lan quản làm sao, hành động lớn như vậy, nếu anh ấy bao che trắng trợn còn muốn có tiền đồ hay không? Anh cũng đừng quên, anh ấy bây giờ còn chưa có kế nhiệm đâu."
Anh trai Du Dực sắc mặt trắng bệch: "Nhưng... Nhưng làm sao bây giờ?"
Sau khi Hạ Như Sương cố ý hù dọa anh ta, lại nói: "Anh cũng đừng quá lo lắng, em nghe ý tứ anh Lan thì thời gian ngắn này nhà chúng ta phải làm việc chậm lại, tạm dừng tất cả buôn lậu trên biển, tránh đầu ngọn gió, anh ấy hẳn là có thể che đậy giúp chúng ta vượt qua."
"Còn nữa... trước mắt lúc này, cũng đừng đi cạnh tranh đấu thầu nữa, hiện tại toàn bộ Hải Thành, không, cả nước có bao nhiêu nhà máy, xí nghiệp cũng đang nhìn chằm chằm vào hạng mục này, nếu như chỉ riêng nhà chúng ta trúng thầu, chẳng phải là đổi thành mục tiêu đả kích của người khác, anh cũng đừng quên, trước kia nhà chúng ta từng có ân oán với Vương gia, ở hải quan lại có người nhà của bọn họ."
Hạ Như Sương giải thích lần này, trước sau giọt nước cũng không lọt, làm cho người ta căn bản là không nghĩ tới cô đang nói dối.
Cô biết mình nói như vậy xong, cho dù chồng cô vẫn không cam tâm nữa, cũng phải ngoan ngoãn rụt đuôi lại.
...