Chương 478: Những sự thật bị che giấu


...

"Sảy thai? Ha... " Hạ An Lan cười mỉa mai, ả đàn bà Hạ Như Sương này cũng thật giỏi, đứa trẻ ả mang thai chắc chắn là của Đao gia, đúng là tự làm tự chịu.

"Nếu đã không có nguy hiểm tính mạng thì đưa nó về đi."

Thư ký vội vàng gật đầu: "Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp ngay."

Nói xong, thư ký liền xuống xe.

Hạ An Lan không nhìn Du Hí nữa, xe từ từ lăn bánh tiến vào, Du Hí chạy theo phía sau kêu gào theo: "Cậu ơi... cậu ơi…cậu ơi, cậu cứu mẹ con với, con xin cậu, câu ơi…"

Thư ký giữ chặt Du Hí và nói: "Bạn nhỏ à, không thể gây ồn ào ở đây được, Thị trưởng đã nói sẽ đưa con về trước."

Xe đã đi rất ra, Du Hí vừa khóc vừa nói: "Nhưng... nhưng mẹ con nói... "

Nó nhớ tới lời dặn dò của Hạ Như Sương, những lời phía sau nó không dám nói ra tiếp.

Thư ký dắt tay nó, dịu dàng nói: "Mẹ con nói gì?"

Du Hí cúi đầu không nói gì.

Thư ký cười cười: "Đừng sợ, con có gì tủi thân đều có thể nói với chú, Thị trưởng quá bận rộn, chú có thể giúp con chuyển lời đến Thị trưởng. Sáng sớm đã đến đây, chắc con vẫn chưa ăn sáng đâu nhỉ, tới đây ăn sô cô la nè."

Từ khi nhà họ Du bắt đầu có chuyện, làm gì còn ai rảnh rỗi lo cho Du Hí. Ba mẹ không lo, ông bà đều ở bệnh viện cũng không lo, người làm trong nhà thì lười biếng nhác việc, dù sao cũng không có ai ở nhà cơ mà.

Từ tối hôm qua đến giờ Du Hí vẫn chưa được ăn cơm đàng hoàng, sáng hôm nay càng chưa ăn gì đã bị đưa đến bệnh viện, sau đó người giúp viện lại dẫn nó đến cửa tòa Thị chính rồi bỏ đi. Nó đã đói đến không chịu nổi, khi nhìn thấy sô cô la, hai mắt nó sáng rực lên.

Thư ký lại lấy một thanh ra: "Nè, chú cho con hết."

Xé lớp vỏ, Du Hí nhanh chóng ăn hết thanh sô cô la, những câu hỏi thư ký hỏi nó trong lúc ăn, nó đều trả lời hết.

Nó nói với thư ký: "Mẹ nói không gặp được cậu... thì không cho con về nhà."

Thư ký cười: "Đừng sợ, chú đưa con về, con đã gặp được Thị trưởng rồi đó."

Trên đường anh ta đưa Du Hí về nhà, anh ta cũng đã từ miệng nó hỏi thêm được khá nhiều chuyện của nhà họ Du.

Đối với việc này, thư ký cười lạnh trong lòng, Hạ Như Sương đúng là tự làm tự chịu ác giả ác báo. Không cần người khác tới xử lý ả, thì nhà ả đã loạn lên như một nồi cháo.

Hạ Như Sương đang nóng lòng chờ đợi trong bệnh viện thì bà Du kêu người đẩy bà ta qua, mắng ả ta một trận tơi bời. Nếu như bà ta có thể cử động được, sớm đã bóp chết Hạ Như Sương rồi.

Đợi bà Du mắng đủ rồi rời đi, Hạ Như Sương vội vàng gọi điện về nhà, lúc này mới biết được Du Hí đã về, hoàn toàn không làm xong chuyện ả kêu.

Ả tức đến mức liên tục chửi Du Hí là đồ vô dụng, có chút chuyện nhỏ cũng làm không xong.

Ả ta kêu người giúp việc dẫn Du Hí qua, ả phải tận mắt nhìn thấy nó gọi điện thoại cho nhà họ Hạ.

Nhưng khiến ả không ngờ được là Du Hí căn bản không chịu tới đây, ngay cả người ả còn không nhìn thấy thì càng đừng nhắc đến chuyện gọi điện thoại cho nhà họ Hạ.

...

Nhà họ Du đã loạn như một nồi cháo, bên này Du Dực cảm thấy rất thỏa mãn, anh xem ngày tháng, chỉ còn 10 ngày nữa là đến Trung thu. Xác định chuyến đi về này sẽ không được yên bình nên trước khi đi anh phải dẫn vợ và con gái đi thư giãn mới được.

Thế là vào cuối tuần anh lái xe đưa Thanh Ti và Thu Sính đi tham quan cổ trấn trăm năm ở Lâm thành.

Vào buổi tối trước khi quay về, Du Dực ôm cô ngồi trên ban công rộng lớn của phòng khách sạn, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời sao trên đầu.

Anh hỏi: "Qua vài ngày nữa sẽ phải trở về, sợ không?"

Nhiếp Thu Sính dựa vào lòng anh, cười nói: "Dĩ nhiên là sợ một chút, nhưng... không phải còn có anh sao?"

Ở bên Du Dực càng lâu, cô càng tin tưởng anh, có anh ở đây, cô tin rằng bản thân mình có thể chiến thắng tất cả!

Những sự thật u ám mục nát được che giấu trong kiếp trước, cũng đã đến lúc được hé lộ rồi!

...