...
Lộ lão gia nghiêm mặt nói: “Nếu đã không có, vậy thì cùng ta đi tới công ty. Ta muốn xem xem mấy năm nay người quản lý công ty như thế nào.”
Lộ Hướng Đông còn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn tiếp tục thuyết phục Lộ lão: “Ba… người xem, mấy chuyện nhỏ nhặt như này ở công ty cũng không cần người phải bận tâm. Chi bằng hôm nay để con đưa ba mẹ đi tắm suối nước nóng đi? Còn có…”
Lộ Hướng Đông nói một hồi tưởng chừng đứt hơi đến nơi. Lộ lão gia chỉ hừ lạnh một tiếng, khiến cho Lộ Hướng Đông sợ tới mức chân cẳng mềm nhũn thiếu chút nữa là quỳ xuống.Hắn nuốt nước miếng: “Cái đó… đương nhiên, nếu ba muốn đến công ty, vậy chúng ta ăn chút điểm tâm rồi đi…”
Lộ Hướng Đông đương nhiên không có cái can đảm nói ra câu con không thể đưa ba tới công ty, con muốn đưa con trai lớn của con tới trường. Câu này mà hắn dám nói ra miệng, thật là muốn tìm chết.Hắn lơ đễnh nhìn sang Lộ Tu Triệt, chỉ thấy khóe môi cậu nhếch lên cười lạnh đầy chế nhạo, vừa nhìn đã khiến cho người ta phát lạnhLộ Hướng Đông bắt đầu nghĩ đến chuyện từ hôm nay Dư Viễn Phàm sẽ đến trường của bọn chúng để học, bỗng nhiên có điểm sợ hãi. Giống như là… hắn đã xem nhẹ chuyện gì.
Cả nhà ăn điểm tâm có chút quỷ dị. Lộ Tu Triệt đến trường, trước khi đi còn phá lệ gọi một tiếng “Ba”, khiến cho Lộ Hướng Đông kinh ngạc không thôi.
Sau khi cậu đi rồi, ông cụ buông đũa xuống: “Ăn xong chưa?”
Lộ Hướng Đông tất nhiên không dám nói khác: “Vâng, xong rồi ạ…”
Lộ lão: “Vậy thì tới công ty đi.”
Lộ Hướng Đông trong lòng phát khổ lại vừa sợ hãi. Nhưng không đi thì biết làm gì bây giờ, chỉ có thể nhẫn nại mà đưa ông cụ tới công ty. Dọc đường Lộ lão gia đều nhất nhất ở cùng một chỗ với hắn, cho dù hắn muốn bấm một cái tin nhắn cũng chẳng thể gửi đi được. Hắn trong lòng sốt ruột, không biết làm thế nào để thông tin cho mẹ con Tiểu Phàm.
Dư Viễn Phàm ở nhà chờ tới 9 giờ cũng không thấy bóng dáng Lộ Hướng Đông đâu cả, mặt đen xì tức giận đập bể hai cái bình hoa.
Dư Viễn Phàm cả giận nói: “Con thấy căn bản là không thể tin tưởng được lão ta.”
Dư Mộng Nhân sắc mặt cũng không đẹp đẽ gì. Lộ Hướng Đông lại cho bọn họ leo cây, cái gì mà 7 giờ sáng tới đây, đưa bọn họ đi ăn điểm tâm sau đó tự mình đưa Dư Viễn Phàm đi nhập học chứ.
Nhìn thấy con trai đang tức giận, Dư Mộng Nhân cũng không tiện phát hỏa: “Nói không chừng là có việc đột xuất, để mẹ gọi lại cho lão.”
“Được rồi, còn gọi cái gì nữa. Mẹ gọi không tới một trăm thì cũng mấy chục cuộc, có chút hữu dụng nào không?”
Dư Viễn Phàm cầm lấy cặp xách đi ra cửa, Dư Mộng Nhân gọi với theo: “Con đi đâu vậy?”
“Lão không đón con, thì để con tự mình đi. Hôm nay con không thể không đến trường được.” Dư Viễn Phàm đi rất nhanh, mở cửa ra liền chạy nhanh ra ngoài.
Dư Mộng Nhân muốn tiễn Dư Viễn Phàm, chỉ là… cô ta bây giờ còn ở “trong tháng”. Nếu mà Lộ Hướng Đông đến đây lại không thấy cô ta, vậy thì không ổn.
Dư Viễn Phàm một mình tự bắt xe đến trường học, tìm người hỏi một lúc lâu rốt cuộc cũng hoàn tất thủ tục nhập học. Không có ai dẫn nó đi tìm chủ nhiệm lớp, nó đành phải tự mình hỏi đường mới tìm được cô Tống chủ nhiệm.
Bây giờ đã muộn, tiết thứ hai cũng đã kết thúc rồi.
Cô giáo Tống liền dẫn Dư Viễn Phàm đi. Trên đường nói qua một chút kỷ luật trong lớp, cũng cổ vũ cậu ta cố gắng học tập nếu có không theo kịp cũng không phải quá khẩn trương.
Lúc ấy Dư Viễn Phàm tỏ ra không vui vẻ gì: “Cô giáo, em trước giờ học trong trường đều là thứ nhất, còn chưa từng nhận vị trí thứ hai.”
Cô chủ nhiệm Tống cao hứng nói: “Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá, lớp chúng ta lại có thêm một thiên tài.”
Một giáo viên không có ganh ghét học sinh, vậy thì học tập mới tốt được.Đi tới cửa lớp, vừa lúc giáo viên dạy Tiếng Anh cũng cho lớp tan học. Cô chủ nhiệm Tống nói mấy câu với giáo viên Tiếng Anh rồi dẫn Dư Viễn Phàm bước vào.
“Các em, hôm nay lớp chúng ta đón một bạn học mới…”
Nhìn thấy Dư Viễn Phàm, Lộ Tu Triệt cùng Nhạc Thính Phong liếc nhìn nhau một cái, cùng cười, rốt cuộc cũng đến rồi đây!
...