...
Nhạc Thính Phong cảm thấy cả hiệu trưởng và thầy Tần đều không suy nghĩ kỹ càng xem tại sao cậu lại muốn đổi lớp. Cậu muốn đổi lớp không phải vì cậu không muốn làm lớp phó học tập mà là bởi vì cậu không thích không khí trong lớp đó.
Chủ nhiệm lớp, lớp trưởng đều là loại người cậu rất ghét, đặc biệt là con bé lớp trưởng kia, Nhạc Thính Phong thật sự không muốn đánh giá cô ta tí nào.
Cậu chỉ muốn một môi trường bình thường, an tĩnh, để cậu có thể học hành thoải mái chứ không phải muốn có người lúc nào cũng lải nhải bên tai nói rằng bạn học tốt nên bạn phải chăm lo cho người khác để mọi người cùng đề cao thành tích học tập.
Nhạc Thính Phong nghe thế đã thấy phiền. Cậu không ngại thỉnh thoảng giúp bạn học khác, trước kia khi học năm hai cũng đều luôn như thế, ai có vấn đề đều có thể tới hỏi cậu. Trừ khi đúng lúc tâm trạng cậu không tốt thì cậu mới không giảng, còn lại thì chưa bao giờ từ chối.
Nhưng mà cậu làm những chuyện đó trên tiền đề tự nguyện, không ai có thể ép cậu, càng đừng nói cái gì mà vinh dự tập thể.
Cái đó thì liên quan gì tới cậu chứ, đừng tưởng rằng cậu không biết ông thầy họ Tần kia nghĩ gì. Ép cậu chẳng phải vì ông ta cảm thấy nếu thành tích của cả lớp tăng lên thì ông ta là chủ nhiệm lớp cũng thấy vinh dự sao?
Thầy Tần tận tình khuyên nhủ Nhạc Thính Phong đổi ý: “Nhạc Thính Phong à, em còn trẻ nên em không biết, năm ba không giống với năm hai đâu, năm ba là năm rất quan trọng, nếu chọn sai lớp, sai thầy thì khả năng tương lai sẽ rất tệ…”
Nhạc Thính Phong khoanh tay: “Nên em mới đổi lớp, em ở lớp A một năm cũng sẽ chẳng thấy vui.”
Cậu kiên quyết không ở lại một lớp khiến mình không vui.
Thầy Tần thở dài, thực bất đắc dĩ: “Không phải chỉ là chuyện lớp phó học tập thôi sao? Được rồi, thầy thừa nhận là thầy đã ép em, nhưng chuyện này chúng ta có thể từ từ trao đổi, không cần thiết phải đến mức đổi lớp khác chứ?”
Hiệu trưởng cũng gật đầu tán thành: “Đúng thế, đúng thế, Thính Phong à, em nghe lời đi, lớp A năm ba là lớp tốt nhất, rất nhiều học sinh học tới vỡ đầu chỉ để lọt vào lớp này, tất cả các thầy cô tốt nhất cũng dạy ở đây, các lớp khác sẽ không nhận được đãi ngộ này đâu.”
Lộ Tu Triệt ngoáy lỗ tai, cậu thật sự không nghe nổi nữa: “Thầy hiệu trưởng, thầy Tần, đến giờ hai thầy vẫn chưa hiểu tại sao Thính Phong muốn đổi lớp đúng không?”
Hiệu trưởng buồn bực: “Chẳng lẽ hai chúng ta nói không đúng sao?”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Với cậu ấy mà nói thì không còn là việc có làm lớp phó học tập hay không nữa. Cậu ấy không thích lớp đó, nói đơn giản thì cậu ấy không thích chủ nhiệm lớp A, càng không thích con bé lớp trưởng kia, ở trong một lớp như thế cậu ấy sẽ không vui.”
“Hơn nữa, Thính Phong nghịch thiên như thế, với cậu ấy ở lớp nào quan trọng thế sao? Cậu ấy chỉ cần một môi trường có thể làm cậu ấy thư thái là được.”
Hiệu trưởng và thầy Tần đều ngẩn ra, một lát sau, hiệu trưởng mới lại hỏi: “Lộ Tu Triệt nói thật sao?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đúng ạ!”
Hiệu trưởng nhìn thầy Tần đang mồ hôi đầy đầu: “Vậy… nếu…”
Thầy Tần sợ thầy hiệu trưởng nói ra chuyện thay chủ nhiệm lớp nên vội vàng nói: “Thầy hiệu trưởng, tôi cảm thấy đổi lớp là chuyện lớn, vẫn nên gọi điện hỏi ý kiến phụ huynh các em ấy đi, không thể để hai đứa nó tùy tiện quyết định thế được.”
Hiệu trưởng cũng hiểu thầy Tần sợ cái gì nên gật đầu: “Ừm… Tôi sẽ gọi điện cho phụ huynh của hai em trước để hỏi ý kiến của họ. Nếu phụ huynh của các em không đồng ý thì hai em trở về lớp học đi thôi, còn những chuyện khác chúng ta có thể từ từ rồi nói.”
...