...
Nói ra bốn chữ đó, Du Dực cảm thấy cơ thể mình không còn chút sức lực nào cả.
Ôi trời ôi, có thai thật rồi.
Tim anh đập thình thịch thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, âm thanh to đến mức màng nhĩ của anh bắt đầu thấy đau.
Anh nhìn Nhiếp Thu Sính, hình ảnh của cô như phân làm hai trước mắt anh, cảm giác như trời đất đang quay cuồng.
Tin này đến quá bất ngờ, khiến anh không có chút chuẩn bị nào cả, giống như bị đánh phục kích vậy. Anh còn chưa biết gì, thì đã bị giáng cho một quả lựu đạn.
Bây giờ Du Dực cũng không biết khuôn mặt mình đang có cảm xúc gì nữa.
Có thai rồi, có thai rồi, có thai rồi… Trong đầu anh chỉ toàn là ba chữ đó, không, anh cảm thấy cả thế giới chỉ còn ba chữ đó, khuôn mặc bác sĩ, bốn bức tường xung quanh, đều hiện lên ba chữ đó.
Phản ứng của Du Dực quá mãnh liệt, Nhiếp Thu Sính cảm thấy có phần xấu hổ, cô lắc lắc tay anh: “Em có thai, em còn không sao nữa là, sao anh lại thế này?”
Du Dực nuốt nước bọt: “Vợ ơi, anh… anh…”
Nhiếp Thu Sính đành đứng dậy: “Lại đây, anh rồi xuống, đừng có nằm vật ra ở đây.”
Cô chưa từng nhìn thấy Du Dực… yếu đuối như vậy, hức, có lẽ phải dùng từ yếu đuối để hình dung.
Có vẻ anh bị sốc không hề nhẹ, chân mềm nhũn, mặt trắng bệch, đây là biểu hiện gì vậy, đừng nói cô chưa từng nhìn thấy, đến những đồng nghiệp của anh ở cục đã ai nhìn thấy bao giờ?
Lướt trong làn đạn mặt vẫn không biến sắc, cục trưởng Du dũng cảm tấn công tiêu diệt đồn địch cơ mà, đã có lúc nào mềm yếu như vậy.
Bác sĩ ngồi bên cạnh nhìn, cảm thấy có chút buồn cười: “Cái anh này làm chồng buồn cười quá, vợ anh có thai, anh sợ thế làm gì, lẽ nào anh… không muốn?”
Vợ có thai, chồng choáng váng, sau đó người vợ đang có thai phải nhường ghế cho chồng ngồi, điều này… hình như ngược mất rồi.
Du Dực đang cố gắng kìm hãm nhịp tim của mình, bác sĩ vừa nói vậy, anh liền nhảy dựng lên: “Muốn, tất nhiên tôi, tôi không phải là sợ, là tôi… tôi phấn khởi, quá phấn khởi…”
Đúng vậy, anh thực sự quá đỗi vui mừng, chuyện có thai bất ngờ ập đến, khiến anh không có chút thời gian phản ứng tiêu hóa, khiến cho cả người anh đều sững sờ.
Trước đây ngày nào anh cũng mong đợi, ngày nào anh cũng hy vọng, mong sao Nhiếp Thu Sính có thai, sinh thêm một đứa con nữa.
Thế nhưng lâu rồi không thấy có tín hiệu gì, sau đó anh nghĩ, thôi, chuyện này không thể bắt ép được, lúc nào nên đến sẽ đến. Thế nên anh cũng không nghĩ nhiều nữa.
Cuối cùng, bây giờ anh không nghĩ đến chuyện đó nữa, thì vợ lại có thai. Điều này khiến bộ não của Du Dực bỗng nhiên ngừng hoạt động, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào mới đúng.
Bác sĩ mỉm cười, những người làm bác sĩ như họ rất thích nhìn những cặp vợ chồng trẻ yêu thương nhau…
“Đã vui mừng như vậy, thì phải chăm sóc vợ thật tốt. Sức khỏe cô ấy vốn không tốt, mấy tháng đầu có lẽ sẽ vất vả, phải chú ý không được để cô ấy mệt, phải khiến cô ấy vui vẻ, dinh dưỡng cũng phải đẩy đủ…”
Bác sĩ nói rất nhiều những thứ cần chú ý, Du Dực ngồi nghe nghiêm túc như một cậu học trò nhỏ.
Đợi bác sĩ nói xong, Du Dực bỗng phát hiện ra mình đang ngồi, còn vợ đang đứng, giật mình đứng phắt dậy, “Vợ ơi em ngồi xuống, ngồi xuống… mau ngồi xuống”
Du Dực không giấu nổi niềm vui đang trào dâng trong lòng, ngoác miệng cười, nhìn giống như một người có IQ bằng không vậy.
Anh có con rồi, một đứa con thừa hưởng dòng máu của anh và Thu Sính.
...