...
Những lời nói thẳng thừng này của Du Dực khiến đôi mắt Nhiếp Thu Sính bắt đầu cay cay, tất cả những bất an, hoảng loạn đều tan biến theo lời nói của anh.
Anh tin cô, anh không hỏi bất cứ điều gì mà lại tin cô.
Bà Du bị lời nói của Du Dực làm cho sững sờ một hồi lâu, Du Dực tuyệt nhiên không tin bà, nó lại đi tin ả tiện nhân đó.
Bà cảm thấy bản thân mình đã cố gắng dồn hết tâm sức để diễn như vậy, lại còn quỳ xuống trước mặt ả tiện nhân đó, kết quả là tất cả những gì bà làm đều đổ xuống sông xuống bể hết.
Lồng ngực bà Du như có thứ gì đó vô cùng nặng đè lên đau đớn, cổ họng giống như đang bị mắc kẹt một cục máu, hoàn toàn không biết nên phải làm gì nữa mới tốt.
Bà bồn chồn, khó hiểu, rốt cuộc Du Dực yêu người phụ nữ này ở điểm gì, không phải quá trẻ trung, tuy rằng xinh đẹp nhưng mà phụ nữ xinh đẹp bên ngoài đâu thiếu gì, tại sao cứ phải là cô ta chứ?
Bà Du nhìn thấy có vẻ không thể chia rẽ được Nhiếp Thu Sính và Du Dực, chỉ đành vội vàng chuyển chủ đề: "Vậy… vậy thì tốt, vậy… các con bây giờ chuẩn bị đi sao?"
"Vâng, phải về nhà."
"Địa chỉ nhà con ở đâu, mẹ với ba con thời gian nữa sẽ qua đó thăm, chơi cũng đủ rồi thì có thể đến nhà con, dù sao thì ba mẹ cũng không thể suốt ngày ở lại nhà của bạn được…"
Bà Du muốn hỏi rõ ràng địa chỉ nhà Du Dực trước, sau đó hai người họ sẽ vào đó ở, đến lúc đó bà không tin sẽ không tìm được cơ hội.
Du Dực gương mặt đem theo mụ cười mỉm đầy xa cách: "Mẹ, Thu Sính không biết nói chuyện, có lẽ đã chọc tức mẹ, để tránh những mâu thuẫn không đáng có, cho nên sau này mẹ vẫn đừng nên đến thì hơn. Nhà chúng con nhỏ, không thể rộng rãi bằng nhà họ Du ở Hải Thành được, con đặt cho ba mẹ phòng ở khách sạn rồi, resort này, ba mẹ muốn ở bao lâu đều tùy ý ba mẹ."
Một câu nói của Du Dực khiến cho rất nhiều câu của bà Du đều bị chẹn lại trong cổ họng.
Con trai lại đi từ chối ba mẹ đến nhà mình ở, đây nói lên gì vậy?
Bà Du cảm thấy khuôn mặt mình hình như bị người khác tát cho một cái bạt tai, vô cùng hoang mang, tức giận nói: "Con… sao con lại có thể nói như vậy, mẹ và ba con là ba mẹ ruột của con, làm gì có chuyện đến chỗ con trai mình lại vẫn phải ở ngoài khách sạn, con không sợ bị người khác nói là bất hiếu sao?"
Bà không thể ngờ được Du Dực lại gật đầu thật: "Vâng, không sợ."
Bà Du…
Khóe miệng Du Dực khẽ cong lên, bình thản nói: "Mẹ, mẹ với con cũng coi như có hơn hai mươi năm tình mẫu tử, hai bên là người như thế nào có lẽ đều đã rõ cả. Bao nhiêu năm nay con không về nhà, mẹ lẽ ra nên hiểu, đứa con trai này mẹ sinh ra thực sự là không có một chút hiếu thuận nào cả, cho nên… những việc khác đừng nên nghĩ đến nữa."
Anh không muốn hai mẹ con quá ồn ào khó coi, cho nên anh vẫn giữ cho bà chút thể diện cuối cùng, anh hi vọng, mẹ của anh có thể hiểu được điều đó.
Cả cơ thể bà Du lung lay: "Con con…"
Du Dực tiếp tục nói: "Công việc của con rất bận, thời gian thường ngày ở nhà rất ít, Thu Sính phải làm việc nhà với đưa đón con gái đi học, hai chúng con đều không có thời gian chăm sóc ba mẹ. Huống hồ, mẹ lại không thích vợ con như vậy, cả ngày ở cùng cô ấy, lỡ như bị chọc tức thì hai đứa con lại đắc tội rồi, con sẽ sắp xếp người đưa ba mẹ đi những nơi vui vẻ ở thành phố, con đảm bảo sẽ sắp xếp một cách thỏa đáng."
Những lời nói của Du Dực đã trắng đen rõ ràng, chuyện nhà chúng con, hai người đừng đến làm xáo trộn nữa, mẹ cũng đừng có tính toán chia rẽ gia đình con nữa, con sẽ không để mẹ có cơ hội đó đâu.
Bà Du cắn răng cắn lợi: "Du Dực, con… mẹ là mẹ của con."
Du Dực gật đầu: "Đúng vậy, cho nên con mới phải cố gắng sắp xếp người chăm sóc cho hai người."
Bà Du thấy nói điều gì cũng không có tác dụng, đành ngậm ngùi, không cam tâm rời đi. Sau khi bà ta rời đi, Nhiếp Thu Sính mới có dũng khí để nhìn Du Dực.
Cô mấp máy môi: "Du Dực, em…"
Du Dực đột nhiên sải bước dài đến phía trước, vòng tay ôm chặt lấy cô, "Vợ à, để em phải chịu uất ức rồi…"
...