...
Lộ Hướng Đông thấy Dư Viễn Phàm hao hao giống mình, nên không nghi ngờ chút nào.
Mặc dù Dư Mộng Nhân sảy thai rồi, nhưng cô đem đến cho hắn một tin còn xúc động hơn, lúc đó, niềm vui trong lòng Lộ Hướng Đông vượt lên cả nỗi buồn.
Bao nhiêu năm nay anh ta nỗ lực sinh sôi, nỗ lực có thêm một đứa con trai nữa, giấc mơ này cuối cùng cũng trở thành hiện thực rồi.
Dự Mộng Nhân rất biết dạy dỗ con cái, Dư Viễn Phàm được cô ta dạy bảo trở thành một đứa trẻ rất xuất sắc.
Lộ Hướng Đông cảm thấy rằng, khi vừa nhìn thấy Dư Viễn Phàm, trong lòng hắn đã trỗi dậy một cảm giác máu mủ rất nồng nàn.
“Bao năm nay anh có lỗi với hai mẹ con, anh không mong hai mẹ con tha lỗi, chỉ xin hai mẹ con cho anh một cơ hội, để anh có cơ hội bù đắp.”
Hắn lại tiếp tục cố gắng thuyết phục: “Mộng Nhân, cứ coi như vì Tiểu Phàm, hai người nên ở lại, Tiểu Phàm xuất sắc như vậy, lẽ nào em muốn tài năng của con bị vùi dập ở một thành phố nhỏ như Tùng Thành sao? Ở nhà họ Lộ, con sẽ được hưởng sự giáo dục tốt nhất, đứng trên những bục cao nhất, hơn nữa… chất lượng dạy học ở thủ đô, làm sao Tùng Thành có thể bì được?”
“Nhưng…”
“Mấy hôm nay, anh sẽ cho người làm thủ tục chuyển trường cho Tiểu Phàm, nhất định anh sẽ tìm cho con trường tốt nhất, để con được hưởng sự giáo dục ưu việt nhất.”
Dư Mộng Nhân trầm ngâm, Dư Viễn Phàm cũng trầm ngâm. Hai mẹ con họ không ai nói gì cả, một lúc sau, cô ta mới lên tiếng: “Anh nói đúng, thực sự là tôi không cho Tiểu Phàm thứ gì tốt hơn được, cho dù là chất lượng cuộc sống, hay chất lượng giáo dục, chỉ có thủ đô, mới không vùi dập được nó.”
Lộ Hướng Đông thở phàm nhẹ nhõm, cuối cùng cũng động lòng rồi.
Dư Mộng Nhân ngẩng đầu lên, kéo tay Dư Viễn Phàm: “Tiểu Phàm, xin lỗi con, năng lực của mẹ có hạn, không đem đến được cho con một cuộc sống tốt hơn, thế nhưng… ba con có thể… mặc dù ông ấy có lỗi với con, nhưng.. thực sự là ông ấy không cố tình, thực ra, con người ông ấy rất tốt, về điểm này, mẹ có thể đảm bảo, con không tin ông ấy, nhưng con tin tưởng mẹ có được không?”
Lộ Hướng Đông vội vàng gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, mẹ con nói đúng, thực sự ba không hề cố ý…”
Du Viễn Phàm do dự hỏi: “Ông thực sự… có thể tìm cho tôi trường học, thầy cô giáo tốt nhất?”
“Được, tất nhiên là được, ở thủ đô, con có thể dễ dàng thi được vào trường đại học tốt nhất, tất cả những trường đại học hàng đầu của cả nước đều ở thủ đô.”
Dư Viễn Phàm sáng mắt, quay đầu nhìn Dư Mộng Nhân: “Thế… đến lúc đó, con muốn đến thủ đô học.”
Dư Mộng Nhân mỉm cười dịu dàng, nói: “Tiểu Phàm, mẹ tin con, nhất định con sẽ làm được…”
Lộ Hướng Đông thấy hai mẹ con họ đều đã động lòng, liền hỏi dò: “Tiểu Phàm, con gọi một tiếng ba có được không?”
Dư Viễn Phàm tỏ vẻ khó xử, Dư Mộng Nhân vỗ nhẹ lên tay cậu: “Tiểu Phàm, đừng xấu hổ, đó là ba của con.”
Đấu tranh tư tưởng một lúc, rồi Dư Viễn Phàm cũng đỏ mặt gọi: “Ba…”
Lộ Hướng Đông vui mừng bế thốc Dư Viễn Phàm lên: “Ôi… con trai ngoai của ba… ối, cái lưng của tôi…”
Lộ Hướng Đông quên mất vết thương trên người mình, vừa bế Tiểu Phàm lên, liền động đến vết thương, khiến hắn đau điếng.
Dư Mộng Nhân ân cần nói: “Anh bỏ Tiểu Phàm xuống. Anh cũng thật là, không cẩn thận chút nào, để em xem xem vết thương thế nào rồi?”
Lộ Hướng Đông đau đến tím tái mặt mũi: “Không sao, không sao…chỉ là những vết thương ngoài da thôi, là anh… vui mừng quá. Phấn khởi quá rồi…”
Dư Viễn Phàm thở dài: “Con đi lấy thuốc…”
Cậu lấy hòm thuốc ra, nói: “Con đi ngủ trước đây, hai người đều không được khỏe, nghỉ sớm đi.”
...