Chương 878: Cô lưu manh đến mức cả bản thân mình cũng không tha


...

Tô Ngưng Mi đang run run cài lại cúc áo, vừa nghe câu đó, đã quay phắt người lại: “Cái gì? Không lẽ lần trước... Lần trước em...”

Hạ An Lan mỉm cười, “Không sai, lần trước, em không chỉ cởi quần áo của anh, còn cởi luôn quần áo của chính mình. Tuy… hôm đó em đã rất cố gắng quyến rũ anh, nhưng anh vẫn kiềm chế được.”

Anh mỉm cười, dáng vẻ vẫn rất ôn văn nho nhã, trên khuôn mặt tuấn tú quá đáng nở một nụ cười mê hoặc mà không ai có thể từ chối nổi.

Tô Ngưng Mi thở dài một tiếng, cô… không chỉ lưu manh với người khác, mà cả bản thân mình cũng không buông tha.

“A...” Tô Ngưng Mi than một tiếng, liền giơ tay kéo chăn che kín người lại.

Sụp đổ rồi, cô định tìm một cái mai rùa chui vào đây, sau này không định bước ra nữa.

Tối hôm đó, rốt cuộc cô đã làm những gì chứ?

Chẳng trách, hôm đó sau khi tỉnh lại, ánh mắt Hạ An Lan nhìn cô không giống như trước, hơn nữa, vừa ra ngoài thì chẳng trở lại nữa, chắc là vì, cũng không biết phải đối mặt với cô như thế nào!

Cô còn ngu ngốc tưởng rằng, tối hôm đó cô chỉ làm, một chuyện mất mặt, không ngờ lại là tội lỗi chồng chất.

Hạ An Lan đứng bên giường, chu đáo khuyên bảo cô: “Thật ra, em cũng không cần cảm thấy xấu hổ. Dù gì, người nhìn thấy, cũng chỉ có một mình anh. Nhưng sau này em uống say, chỉ lúc có anh mới được uống, đã nhớ chưa?”

Tô Ngưng Mi đột nhiên bỏ chăn xuống, nét mặt bi thương: “Anh nói đi, tối hôm đó, rốt cuộc em còn làm chuyện gì nữa?”

Dù gì cũng đã nói nhiều như vậy rồi, cô dứt khoát muốn biết tất cả, cũng tránh, lần sau, lúc anh nói tiếp, cô cả một chút phòng bị cũng chẳng có.

Hạ An Lan than thở: “Anh cảm thấy, tốt nhất em không nên nghe sẽ tốt hơn.”

Tô Ngưng Mi sắp khóc rồi, cả bản thân Hạ An Lan cũng nói như vậy, vậy… cô còn làm bao nhiêu việc tội ác tày trời nữa chứ.

Cô lấy hết dũng khí nói: “Em đã như vậy rồi, anh nói đi, em có thể… có thể chịu được.”

Chuyện mất mặt như thế, cô đã làm hết rồi, cũng đã biết rồi, cô không tin, còn chuyện gì quá đáng hơn nữa.

Hạ An Lan mở tay ra: “Nếu đã như vậy, vậy anh sẽ nói hết với em.”

“Anh nói mau nói mau đi...” nếu anh còn không nói, cô cũng chẳng dám nghe nữa.

Hạ An Lan chầm chậm nói: “Tối hôm đó em giày vò anh đến nửa đêm, khó khăn lắm mới dỗ em ngủ được, anh vừa nhắm mắt, chẳng bao lâu, thì em lại tỉnh dậy, lại còn cởi hết đồ của mình, hỏi anh em có đẹp không?”

Tô Ngưng Mi mắt trợn tròn: “Hả?”

“Còn hỏi anh, em có sexy không?”

Sắc mặt Tô Ngưng Mi tái đi: “Em...”

“Cuối cùng, còn ôm lấy anh khóc, hỏi anh, có biết thích một người, lại không thể đến với người đó tuyệt vọng đến mức nào không?”

Tô Ngưng Mi đã hối hận, cô không nên hỏi, cô vốn dĩ không nên hỏi, những chuyện không phải do người làm này, sao cô lại có thể làm ra được chứ?

Cô quay đầu đi không dám nhìn Hạ An Lan, tay hỗn loạn sờ sờ cổ, “Khụ khụ, ây da... hình như... Có sâu!”

"Thời tiết thế này, sao lại có sâu chứ, lát nữa em đi tìm mẹ em, bảo bà giúp em, bỏ ít thuốc diệt sâu vào phòng... “

Tô Ngưng Mi ý đồ chuyển chủ đề, lát nữa nếu Hạ An Lan hỏi cô, người mà cô thích là ai, thì phải trả lời như thế nào đây?

Trong lòng cô sốt ruột, tiếp theo phải làm sao đây? Làm sao đây? Ai đến cứu tôi đi, ba mẹ, anh cả anh hai anh ba, còn có 6 đứa cháu nữa, ai đó đến dùm đi!

Chính vào lúc trong lòng Tô Ngưng Mi đang lo sợ, không muốn nghe thấy giọng của Hạ An Lan, thì anh đã nói.

“Anh phải đi rồi.”

...