...
Mặc bừa một bộ quần áo, Lộ Hướng Đông xuống nhà.
Sau khi hắn đi, hai người giúp việc liếc mắt với nhau.
Cú điện thoại vừa nãy họ đều nghe được.
“Tôi thấy, trải qua việc này, ông chủ đã chán ghét người phụ nữ đó rồi.”
“Cho nên thường ngày chúng ta phải cố gắng hơn, kiên quyết không thể để cô ta vào tác oai tác quái.”
...
Hắn khó khăn ngồi tới trước mặtLộ lão gia: “Hận ta đánh con không?”
Lộ Hướng Đông vội nói: “Không hận không hận, sao có thể hận chứ... con biết ba đánh con là đúng, ba là vì tốt cho con.”
“Biết thì tốt, còn về người phụ nữ đó, ta không nói, con tự biết nên làm thế nào.”
“Vâng vâng, con biết, con biết...”
Lộ lão gia lại nói: “Ngày mai, ta đến Hạ gia đưa Tiểu Triệt về. Sau này, bất luận thế nào con cũng không được đối xử với nó như trước kia nữa. Giờ nó không giống như xưa, con phải nhìn rõ điểm này.”
Lộ Hướng Đông nuốt nước bọt: “Vâng, con biết, cũng không dám nữa...”
...
Buổi sáng ngày thứ hai,Lộ lão giađã bắt đầu chuẩn bị, bộ vest màu đen, lau giày da sáng loáng, đầu tóc chải gọn gàng, cả người tinh thần phơi phới.
Ăn xong bữa sáng, bảo Lộ Hướng Đông chuyển đồ lên xe, 9 giờ đúng xuất phát.
Lộ Hướng Đông không muốn đi, hắn sợ, nếu hôm nay Du Dực nói ra việc hắn làm, có lẽ hắn sẽ bị đánh chết.
Vừa nãy hắn nói đau bụng, ông cụ làm một câu: “Cứ coi như con kéo đũng quần cũng phải đi.”
Thế là, Lộ Hướng Đông không có cách nào, chỉ đành lái xe đưa ông cụ lên đường.
Hôm nay ông cụ vẫn không bảo mang theo người khác, chỉ có hai ba con họ, để bày tỏ thành ý mà, đích thân tới cửa.
Trên đường, ông cụ hỏi Lộ Hướng Đông một vài việc của nhà họ Hạ, bảo hắn kể tình hình của mỗi một người nhà họ Hạ.
Lộ Hướng Đông nói hết những gì mình biết, nói chung, khó nhằn nhất chỉ có hai người, một là Hạ An Lan, một là Du Dực, đặc biệt là người sau.
Đúng vậy mà, Lộ Hướng Đông bị hắn chỉnh cho sắp có ám ảnh tâm lý rồi.
Lộ lão gia gật đầu, ông ấy có lẽ hiểu rồi, trong lòng cũng có ít nhiều nắm chắc.
Tới nơi, Lộ Hướng Đông dừng xe, “Ba, tới rồi, chính là đây.”
Lộ lão gia nhìn ra ngoài một cái, “Đi gõ cửa đi.”
Lộ Hướng Đông chần chừ một lát, mới xuống xe đi gõ cửa.
Khi hắn gõ cửa tay đã run lẩy bẩy, loại tâm trạng khó chịu khi tới trước cửa lớn nhà họ Hạ, đúng là khó để nói thành lời.
Đặc biệt là hắn nhìn thấy, xe của hắn... còn dừng ở trong sân nữa.
Ấn chuông cửa một lúc lâu, mới có một người xuất hiện. Người đó là người giúp việc mới trở lại hôm qua.
Bà giúp việc chưa từng gặp Lộ Hướng Đông, “Xin hỏi ông là?”
Lộ Hướng Đông tranh thủ không căng thẳng lắm, nói: “Tôi họ Lộ, hôm trước từng tới một lần, hôm nay tôi và ba tôi... tới viếng thăm.”
Bà giúp việc nhìn chiếc xe sau lưng hắn một cái, phát hiện trong xe thật sự còn có một ông lão ngồi. Bà nghĩ bụng, điệu bộ ông cụ này rất lớn, tới nhà người ta viếng thăm, đã tới cửa lớn rồi còn ngồi trong xe, không phải còn muốn để người ta đến nghênh đón chứ.
“Ồ... ông đợi chút.”
Bà giúp việc chưa mở cửa, quay người vào nhà.
Lộ lão gia thấy người giúp việc không mở cửa mà đi, sắc mặt khó coi: “Chuyện gì vậy?”
Lộ Hướng Đông giải thích: “Ba... bà dì đó chưa từng gặp con, cho nên mới... không biết.”
Một lát sau bà giúp việc đi ra, bà nói với Lộ Hướng Đông: “Người trong xe làLộ lão giaphải không? Ông chủ nhà chúng tôi nói,Lộ lão giacó thể vào, nhưng... ông thì thôi đi.”
...