...
Ngày lễ lớn như vậy, cậu chỉ có thể tặng Thanh Ti một chiếc vòng tay sơ xài đơn giản, trước kia Nhạc Thính Phong chưa từng tặng thứ không đáng giá như vậy. Vì thế cậu luôn nghĩ khi nào sẽ bù lại món quà tết cho cô bé.
Thanh Ti tự hào ngước mặt lên: “Không cần đâu, vòng tay trong trung tâm mua sắm đều giống nhau, nhưng mà chiếc vòng này sau này đến cả anh cũng không làm ra được kiểu giống như vậy nữa. Cái này là tốt nhất, em thích cái này.”
“Nhưng cũng phải mua, mấy cô bé của nhà khác đều có thì em cũng phải có, hơn nữa phải đẹp hơn bọn họ.”
Thanh Ti kéo tay Nhạc Thính Phong, “Nhưng em cảm thấy cái này rất đẹp, còn có huy Chương nữa, nhưng thứ này đều không thể mua được.”
Nhạc Thính Phong mỉm cười nói: “Em thích là được, những thứ này anh tặng em, nhưng quà thì cũng không thể thiếu.”
Thanh Ti gật đầu: “Vậy lúc đó em cũng sẽ tặng anh một món quà.”
Nói đến quà, Thanh Ti mới nhớ tới những lá thư.
“Đúng rồi, những lá thư chúc ngủ ngon anh viết em đã xem hết, giờ em gửi lại thư cho anh, anh cũng phải giống như em, mỗi ngày chỉ được xem một lá thư.”
Nhạc Thính Phong đối với chuyện này thật sự rất kinh ngạc: “Em trả lời thư cho anh?”
“Đúng vậy, em đã trả lời lại 29 lá thư của anh, anh cứ từ mà xem.”
Nhạc Thính Phong tâm trạng vừa ấm áp vừa kích động, cậu hoàn toàn không thể ngờ Thanh Ti lại viết thư trả lời cậu mỗi ngày.
Cậu ôm lấy Thanh Ti rồi hôn một cái trên trán cô bé.
“Anh đợi em một chút, em mang qua cho anh.”
“Em đừng đi, để anh đi.”
Động tác của Nhạc Thính Phong nhanh hơn Thanh Ti, vội vàng chạy đến phòng của Thanh Ti, vừa nhìn đã thấy cái hộp gỗ cậu cho Thanh Ti trước khi đi, mở ra xem thì thấy những lá thư mà cậu viết được xếp rất gọn gàng. Trên mỗi bìa thư Thanh Ti đều vẽ một đóa hoa nhỏ, màu sắc mỗi bông đều khác nhau. Nhạc Thính Phong ôm lấy hộp gỗ trở về phòng mình, lúc này đã hơn ba giờ sáng, cậu vẫn chưa có ý định ngủ.
Cậu quay lại, nhìn thấy Thanh Ti nằm trên giường dường như đã ngủ rồi.
Nhạc Thính Phong ngẩn ra, nhìn đồng hồ, phát hiện đã muộn lắm rồi, cậu vội bỏ hộp xuống, chỉnh lại tư thế nằm cho Thanh Ti rồi đắp chăn cho cô bé. Cậu ngồi cạnh giường, nhìn Thanh Ti một lúc rồi mới thận trọng đặt cái hộp lên bàn.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa tí tách bên ngoài cửa sổ.
Nhạc Thính Phong vẫn chưa buồn ngủ, cậu dọn dẹp sạch sẽ thức ăn vặt trên giường, sau đó nằm bên cạnh Thanh Ti. Cậu nhắm mắt, thời gian ở trại huấn luyện mùa đông dường như cứ thế trôi qua trong phút chốc, cả người cậu cũng yên bình hơn. Buổi tối những hôm trước, không có ngày nào cậu có thể ngủ ngon, nghe thấy bất kì tiếng động nào cũng đều có thể lập tức tỉnh dậy.
Nghe tiếng mưa tí tách bên ngoài, tinh thần Nhạc Thính Phong vô cùng thoải mái nhẹ nhõm, đột nhiên cánh tay bị cọ vào, quay đầu sang nhìn, Thanh Ti không biết từ khi nào đã nằm gần lại.
Cô bé nhắm mắt ngủ rất ngon, vô thức dính lấy cậu, muốn chui vào trong lòng cậu.
...