...
Khuôn mặt ba mẹ cô dâu thoáng qua chut ngượng ngùng, úp úp mở mở một hồi, hất cằm hất mũi lễ trời, ưỡn mặt nói: “Lúc trước, chẳng phải là thấy con trai ông cũng đối xử tốt với con gái tôi, nghĩ con trai ông là một người hiền lành thật thà, nhưng ai mà ngờ được đúng ngày kết hôn cậu ta lại để lộ ra bộ mặt thật, coi như trước đây chúng tôi mù mắt.”
Cô dâu đứng phía sau giật giật áo của ba cô ta, ba cô ta ngầm hiểu, không thể nói những lời quá độc, nếu không bọn họ không đến cầu xin cũng không hay, cho nên ông ta gần như ba thí, nói: “Con gái tôi là một người lương thiện, nhưng thân làm ba mẹ chúng tôi tuyệt đối không thể giương mắt nhìn nó bị ức hiếp, tôi nói cho mấy người biết, nhất định phải bắt Trần Phong quỳ xuống dập đầu xin lỗi con gái tôi trước mặt mọi người, đuổi cái tên chiến hữu khốn nạn đó ra ngoài... nếu không đến nói chuyện cũng không cần nói nữa.”
Ý tứ như vậy là đã rõ rồi, dập đầu xin lỗi trước, đuổi cái tên chiến hữu nghèo đi, sau đó chúng ta mới có thể nói chuyện, nếu không thì không cần phải nói gì nữa.
Cả nhà bọn họ đều nghĩ nói những lời này ra, Trần gia nhất định sẽ đồng ý, dù sao, bọn họ cũng không lỡ chống mắt nhìn cô con dâu sắp vào đến nhà mình lại chạy mất.
Đúng lúc cả nhà bọn họ còn đang đắc ý, đợi Trần gia cúi đầu xin lỗi.
“Vậy không cần phải nói chuyện nữa.” Trần Phong đi đến bên cạnh ba mẹ Trần, màu đồng cổ trên khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt kiên định, không còn vẻ ngấm ngầm chịu đừng và lo lắng lúc trước nữa!
Anh ta vốn không phải là một người di dự thiếu quyết đoán, nếu không phải vì kiên nể ba mẹ, bản thân anh ta dù có nói gì cũng sẽ không lấy loại phụ nữ như vậy.
Du Dực từ xa nghe thấy những lời của Trần Phong, anh hiểu rõ đối phương, những lời anh ta vừa nói ra, đều là thật... sẽ không cưới nữa, hết khả năng rồi.
Du Dực thở dài một cái, cái cô dâu kia rốt cuộc não mọc ở đâu vậy?
Gặp được người đàn ông chân thành đáng tin, vì người khác chính trực ngay thẳng như Trần Phong, cô ta còn gây chuyện, cũng thật là đủ rồi.
Từ những lời đối thoại của bọn họ, Du Dực cũng coi như ít nhiều đã hiểu, là chê anh nghèo sao? Cảm thấy lì xì của anh ít lại còn dẫn theo hay đứa nhỏ đến thêm ăn thêm uống, cho nên mới làm loạn.
Du Dực xoa xoa cằm, lì xì mà anh đưa... không coi là ít chứ nhỉ?
Thanh Ti kéo kéo tai của Du Dực: “ba, ba nghèo kiết xác à?”
Du Dực cũng có chút mơ hồ: “Việc này... hay là về nhà con giúp ba xin mẹ thêm chút tiền tiêu vặt nhé?”
Tiền lương, nhà, thẻ ngân hàng của anh toàn bộ đều giao cho vợ, bình thường mỗi tháng lấy tiền tiêu vặt từ vợ, Nhiếp Thu Sính cũng không để anh thiệt thòi bao giờ, bình thường Du Dực không hề cảm thấy tiền không đủ tiêu.
Nhưng việc ngày hôm nay khiến anh có chút bối rối, chê anh nghèo à?
Anh đứng dậy, thở dài, ngoảnh đầu nhìn một người khác ngồi cùng bàn: “Này, người anh em, anh mừng lì xì bao nhiêu thế?”
Người đó sững sờ một lát, sau đó trả lời: “600..... quan hệ giữa tôi và chú rể khá tốt, cho nên không thể mừng ít được.”
Năm nay vật giá không hề tăng lên, lạm phát không nghiêm trọng lắm, 600 này so với 10 năm trước còn đáng tiền hơn nhiều.
Những mối quan hệ xa cách hơn nhiều nhất cũng chỉ mừng một hai trăm là được rồi.
Du Dực cau mày lại, thế này mà còn không coi là ít, lại quay sang hỏi người khác: “Còn anh?”
Những người khác người thì 400, người thì 500, người thì 800,1000, nhiều nhất cũng là 2000, đối với bọn họ mà nói như vậy đã là nhiều rồi, dù sao thời đại này, cuộc sống mọi người đều không tính nhiều là giàu có, đều là gia đình bình thường, càng không phải là đại phú đại quý, nên số tiền này đã đủ rồi.
Du Dực thoáng chốc không vui, mẹ nó chứ ức hiếp người à, người khác mừng vài trăm cô đều không lên tiếng, ông đây mừng so với họ gấp nhiều lần như thế, kết quả lại đi nói ông nghèo?
Không thể nhịn! Du Dực đứng dậy...
...