...
Lộ Tu Triệt đuổi theo sau, Nhạc Thính Phong chạy nhanh quá.
Trên hành lang, Nhạc Thính Phong đụng phải vài học sinh nam lớp khác.
“Nhạc Thính Phong, ngày mai lúc tan học cùng nhau đánh bóng rổ nhé.”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không được rồi, tớ không có thời gian.”
“Nhạc Thính Phong, xem giúp tớ bài này có được không?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Xin lỗi nhé, tớ đang vội, đợi đến chiều có được không?”
Bây giờ cậu là nhân vật nổi tiếng toàn trường. Hai tuần trước, trong một bài kiểm tra nhỏ, Nhạc Thính Phong đã dùng thành tích của mình nói cho tất cả mọi người biết rằng, cậu rất lợi hại… Với kết quả thi đứng đầu khối, thành tích của cậu đã nói cho tất cả mọi người biết rằng, từ nay về sau phải nể mặt cậu một chút.
Khi có kết quả, Nhạc Thính Phong vượt qua người đứng thứ hai những hai ba mươi điểm. Những kẻ trước đây từng đặt điều này nọ sau lưng cậu chẳng dám nói thêm điều gì không phải về cậu nữa.
Tới giờ, cho dù là quen hay không quen, ai gặp cậu cũng đều chào hỏi.
Trước đây ở Lạc Thành, Nhạc Thính Phong cũng nổi tiếng toàn trường, nhưng không giống như bây giờ. Hiện tại mọi người nhìn cậu với ánh mắt kính trọng và ngưỡng mộ, chẳng ai dám khinh thường.
Ngoài ra, trong lần thi trước, đến một người chẳng bao giờ tham gia như Lộ Tu Triệt cũng xuất hiện, hơn nữa thành tích còn rất đáng kinh ngạc. Mặc dù không thể so sánh với Nhạc Thính Phong, cũng không bì được với những học sinh giỏi khác trong lớp, nhưng điều này đối với Lộ Tu Triệt mà nói, đã là rất đủ rồi, là một chuyện vô cùng vui sướng.
Đây là niềm khích lệ lớn nhất đối với cậu, khiến cậu càng ngày càng tự tin.
Với thành tích này, ba Lộ Tu Triệt thưởng ngay cho cậu một con xe thể thao đời mới, màu đỏ, đẹp lắm. Tiếc là, ở tuổi của Lộ Tu Triệt, tặng cho cậu chiếc xe đẹp hơn nữa cũng chẳng để làm gì.
Vì chuyện này, cậu còn từng phàn nàn với Nhạc Thính Phong, nói rằng ba cậu chẳng có chút thành ý nào cả, tặng xe gì chứ, có thành ý không đây? Nếu có thành ýthật sự, thì đã thay bằng cái khác.
Nhạc Thính Phòng vừa ra khỏi phòng học, một luồng gió lạnh táp ngay vào mặt, khiến mặt cậu lập tức co rúm cứng đơ lại.
Lớp quần áo dày trên người dường như chẳng có chút tác dụng nào, trời lạnh quá!
Nhưng Nhạc Thính Phong chẳng bận tâm được gì nhiều, càng trong thời tiết như thế này, cậu càng phải nhanh chóng đón được Thanh Ti.
Tìm được Thanh Ti rồi, trước khi ra khỏi trường, Thính Phong dặn đi dặn lại cô bé: “Hôm nay sẽ lạnh hơn đấy, lên xe rồi, em phải ôm chặt lấy anh, áp sát mặt vào lưng anh, cố gắng đừng để lộ mặt ra ngoài, biết không?”
Thanh Ti gật đầu: “Vâng, biết rồi, thưa anh.”
Nhạc Thính Phong xoa đầu cô bé: “Ngoan lắm!”
Cậu dắt tay Thanh Ti đi ra ngoài. Mặc dù đã dặn dò cô bé kỹ lưỡng rồi, nhưng trên đường từ lớp học ra, một luồng gió lạnh hơn nữa lại thổi đến, khiến người ta không mở nổi mắt ra.
Phản ứng đầu tiên của Nhạc Thính Phong là không màng tới bản thân, phải che cho Thanh Ti trước.
Cậu cúi đầu cười với Thanh Ti: “Thế nào, gió đủ mạnh chưa?”
Bím tóc nhỏ của Thanh Ti đã bị thổi rối bời, chính cô bé lúc nãy cũng loạng choạng. Cô bé ôm chặt lấy lưng Nhạc Thính Phong: “Vâng, to quá…”
Gió to khiến Thanh Ti không mở nổi mắt, cô theo sát Thính Phong, không dám rời nửa bước.
Nhạc Thính Phong cúi đầu hôn lên trán cô bé, nói: “Đừng sợ, đi nào, về nhà thôi.”
Dù cho gió có to hơn nữa, chỉ cần có cậu, chắc chắn sẽ đem được cô bé về nhà.
...