Chương 1374: Diễn xuất khổ nhục kếi


...

VChương 3370: Ông già, ông quá ngây thơ rồi!

Lão Mạnh lúc ấy chỉ cảm thấy da đầu tê rần, không dám tin mà nhìn Du Dực: “Cậu... Cậu...”

Du Dực mỉa mai nói: “Ông đã ngần này tuổi đầu mà sao còn khờ dại như thế nhỉ?”

Chạy đến nhà anh, đạp đổ cổng nhà anh, uy hiếp vợ con, ba vợ, mẹ vợ của anh, vậy mà vẫn còn có thể nghĩ rằng anh sẽ chủ quan, khinh địch mà tha thứ cho bọn họ sao? Nghĩ hay quá nhỉ?

Lão Mạnh cảm thấy mình quả thật là quá ngây thơ rồi, vậy mà cũng có thể nghĩ rằng gã họ Du này muốn giảng hòa cùng nhà bọn họ, muốn nhượng bộ vài bước.

Ông ta run run nói: “Cậu... Cậu... Nơi này là thủ đô, là xã hội pháp trị, cậu đừng hòng làm xằng làm bậy.”

Du Dực gật đầu: “Đúng vậy, hiện tại là xã hội pháp trị, đương nhiên là phải làm theo trình tự pháp luật, cho nên tôi mới gọi cảnh sát để báo án. Chúng ta... đừng vội, cứ từng bước một mà làm.”

Lão Mạnh vừa rồi còn nghĩ được vào cục cảnh sát là chuyện tốt, nhưng hiện tại nghe được lời này của Du Dực, có vẻ như việc phải vào cục cảnh sát mới là cục diện không thể nào xoay chuyển được nữa.

Ông ta nhìn Du Dực, khẩn trương nói: “Chuyện giữa hai nhà chúng ta, chỉ đơn giản là chuyện tranh đấu giữa hai đứa trẻ, đều là người quen cũ cả, cậu hà tất phải dồn người ta vào tuyệt lộ như vậy?”

Du Dực cong môi: “Con người của tôi là thế đó, cũng không có tâm địa tốt như ba vợ của tôi đâu.”

“À, tôi quên mất việc tự giới thiệu, tên tôi là Du Dực.”

Lão Mạnh nhìn Du Dực rời đi, trong đầu đều là cái tên Du Dực, tại sao cái tên này lại xa lạ như vậy, trong vòng luẩn quẩn quyền quý ở thủ đô, vì sao ông ta chưa từng nghe qua tên của nhân vật này vậy?

Tiểu tử này có thể kiêu ngạo như vậy thì tuyệt đối không phải là hạng vô danh tiểu tốt, hắn ta rốt cuộc là ai chứ?

Không được, ông ta phải nhanh chân về nhà để nghĩ biện pháp, không thể để cho con mình vào cục cảnh sát mà không đi ra như thế được.

Lão Mạnh để người giúp việc đẩy xe lăn cho mình trở về, sau đó không ngừng gọi điện thoại.

Ông ta không gọi điện thoại để tìm người hỗ trợ cảnh lao tù của con trai mình trước mà tìm mọi cách đi dò la, tìm hiểu lai lịch của Du Dực.

Dù sao ông ta và Du Dực cũng không phải là cùng một võ đài nên không biết rõ lai lịch của Du Dực, vì vậy ông ta căn bản không có cách nào để tiếp chiêu cả.

Gọi bốn, năm cuộc điện thoại mới được một cuộc có vẻ khả dĩ, nhưng đối phương lại không trực tiếp trả lời ông ta mà lại hỏi lại: “Ông hỏi cái này làm gì?”

Lão Mạnh liền nói dối: “Chuyện là thế này, hôm nay ở tiểu khu tôi gặp phải lãnh đạo cũ của mình, liền cùng ông ấy hàn huyên đôi câu, sau đó con rể ông ấy quay về, tôi thấy cậu ta say rượu nên lão lãnh đạo của tôi quát rất lớn, hình như gọi là Du Dực thì phải. Lúc ấy tôi chợt thấy buồn, cậu nói xem... Người này sao có thể làm con rể Hạ gia chứ. Tôi còn nghe người ta gọi cậu ta là cục trưởng Du, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không rõ, thủ đô này có người nào có danh hiệu như vậy sao?”

Đôi phương tin nên mới nói với ông ta: “Không phải là danh hiệu đâu, mà là gia đình họ giấu rất cẩn thân, người ta ở vị trí cao, nên có chút không tiện để lộ ra bên ngoài. Tôi không ngại nói thẳng cho ông biết, người ta là người mà ngay cả biệt thự của tổng thống cũng có thể tùy ý ra vào, nếu ông có thể cùng cậu ta xây dựng quan hệ thì chính là lợi ích rất lớn cho gia đình ông đó!”

Lão Mạnh vừa nghe thấy vậy liền hít một ngụm khí lạnh, biệt thự của tổng thống mà cũng có thể tuỳ ý ra vào, so với cậu ta, Mạnh gia bọn họ tính là cái gì chứ???

Hiện giờ trong lòng ông ta chỉ có duy nhất hai chữ... Tuyệt vọng!

Chỉ một Hạ gia đã khiến ông ta không chịu được, lại không nghĩ rằng Du Dực này cũng là một vai diễn mà ông ta không thể trêu vào.

Không lẽ ông ta phải chịu thua bọn họ sao? Chẳng lẽ không có một con đường nào khác hay sao???

Ông ta cẩn thận hỏi: “Thật sao, vậy xem ra từ sau tôi phải tạo quan hệ thật tốt với cậu ta, may mắn là cậu ta là con rể của lão lãnh đạo của tôi, bằng không thì đúng là hiện không có cách nào quen biết luôn, nhưng mà... Không rõ giờ cậu ta đang ở vị trí nào? Chủ quản cái gì thế?”

...