...
Anh vừa ngồi nhìn cô ăn vừa nghĩ: “Cô ấy làm gì nhìn cũng đẹp. Lúc ăn cũng đẹp…”
Vương Thu Vũ ăn cơm rất yên lặng, nhai kỹ nuốt chậm từng miếng một. Điều duy nhất làm cô thấy không được tự nhiên đó là Trần Phong cứ ngồi bên cạnh chăm chú nhìn cô.
Vương Thu Vũ ngẩng đầu hỏi: “Anh Trần Phong, anh có muốn ăn một chút không? Nhiều thế này em không ăn hết được.”
“Anh… Được thôi.” Anh vốn định từ chối, nhưng nhìn vào đôi mắt long lanh như nước của cô thì lại đổi ý. Mặc dù anh đã ăn no rồi nhưng giờ nhìn Vương Thu Vũ ăn cơm, anh lại cảm thấy hơi đói.
Vương Thu Vũ đứng lên đi lấy cho Trần Phong thêm một bộ chén đũa rồi san một ít thức ăn từ hộp cơm sang cho anh.
Hai người ngồi đối diện nhau, yên lặng ăn cơm, điều này làm cho Vương Thu Vũ cảm thấy thoải mái hơn một chút. Trần Phong gắp cho cô một miếng đùi gà, nói: “Em ăn nhiều thịt vào, cần phải bổ sung dinh dưỡng.”
Vương Thu Vũ nhỏ giọng đáp: “Thực ra em… không sao mà.”
Trần Phong đáp theo bản năng: “Nói bừa, em quá gầy, ôm cũng không…” Anh nói đến đây thì im bặt, không dám nhìn cô mà vội vàng che giấu sự xấu hổ của mình: “Khụ khụ, này, ăn thêm miếng sườn đi.”
Mặt Vương Thu Vũ càng đỏ bừng, yên lặng ăn cơm, gắp hai miếng thịt mà Trần Phong vừa gắp cho nhét vào miệng nhai.
Trần Phong thấy cô ăn thì thở phào nhẹ nhõm.
Anh thật sự muốn vỗ lên đầu mình, sao lại có thể nói mấy lời đó chứ?
Sau khi ăn xong, Trần Phong muốn đi rửa bát nhưng đã bị Vương Thu Vũ tranh mất: “Anh Trần Phong, anh cứ ngồi nghỉ đi, để em rửa cho.” Nói xong liền chạy thẳng vào bếp.
Chờ đến lúc cô ra ngoài thì hai người đã điều chỉnh lại tâm trạng. Trần Phong đứng lên muốn rời đi.
“Nếu em thích đồ ăn của đơn vị anh thì sau này anh sẽ lại mang tới. Dưa củ cải và dưa chuột muối ở chỗ anh đều rất ngon, ăn với cháo trắng rất tuyệt, em có muốn anh mang tới cho em một lọ không?”
Lý trí của Vương Thu Vũ bảo cô phải từ chối, nhưng mà trái tim cô lại nghĩ muốn… gặp lại Trần Phong.
Anh mang đồ ăn tới cho cô thì bọn họ có thể gặp mặt, có lẽ… còn có thể ngồi ăn cơm cùng nhau như ngày hôm nay. Cô bèn hỏi: “Đó đều là đồ của đơn vị, anh đem tới cho em thế liệu có tốt lắm không?”
Trần Phong thở phào trong lòng, anh chỉ sợ Vương Thu Vũ sẽ từ chối đề nghị có phần không thỏa đáng đó của mình. Tâm tình căng thẳng của Trần Phong cũng được nới lỏng, anh cười đáp:
“Không đâu, yên tâm đi. Hai ngày nữa anh sẽ đem tới. Em mau đi nghỉ ngơi đi, ban ngày đi dạy chắc cũng mệt mỏi rồi.”
Vương Thu Vũ rất muốn giữ anh lại nhưng chẳng có can đảm nên chỉ có thể gật đầu: “Vâng… anh lái xe cẩn thận nhé, đừng lái nhanh quá.”
Câu này làm cho Trần Phong vô cùng vui vẻ. Cô đang quan tâm anh sao?
Anh cười: “Được rồi… vào nhà đi, nhớ nghỉ ngơi sớm đấy.”
Vương Thu Vũ gật đầu: “Vâng!”
Lại như lần trước, chờ cô đóng cửa rồi, Trần Phong mới rời đi. Trước khi đi, anh còn gõ cửa, một lần nữa dặn dò Vương Thu Vũ phải khóa trái cửa cẩn thận.
Trần Phong xuống lầu thì gặp cô Tôn. Cô Tôn giữ anh lại nói chuyện, sau đó trực tiếp hỏi: “Tiểu Trần, cháu thích con gái nhà người ta đúng không?”
Tâm tư của Trần Phong bị nói trúng nên mặt đỏ bừng, ngượng ngùng gãi đầu: “Dì Tôn à, dì… cháu… không ạ!”
...