...
Tô Ngưng Mi cười: “Nói như thể trước đây nó thân với em lắm ấy.”
Con trai cô cô hiểu. Thằng bé này từ nhỏ đã rất có chủ kiến, những chuyện nó cho là đúng thì sẽ không bao giờ vì người khác mà thay đổi. Nếu không cô đã không quá buồn phiền vì nó hỗn trướng bao nhiêu năm như thế. Nhưng dù quan hệ giữa mẹ và con trai có tốt thế nào cũng không thể giống như Thanh Ti và mẹ con bé được. Vì thế Tô Ngưng Mi rất thích có một đứa con gái tri kỷ, ngoan ngoãn. Con trai quá ầm ĩ lại chẳng hiểu chuyện, không tri kỷ chút nào. Nghĩ tới em bé mà Tiểu Ái mới sinh, trong lòng Tô Ngưng Mi càng muốn có thêm một đứa con. Cô do dự một chút rồi nói với Hạ An Lan: “Nếu không… về rồi em sẽ tới bệnh viện kiểm tra một chút?”
Hạ An Lan biết cô đang nghĩ tới cái gì. cCô đang lo lắng sợ mình nhiều tuổi rồi sẽ gặp khó khăn trong việc mang thai. Anh ôm bả vai Tô Ngưng Mi, vỗ nhẹ: “Chẳng phải đã đi một lần rồi sao, đã nói là không có vấn đề gì rồi mà, em nhờ bác sĩ thì chẳng bằng nhờ anh đây này.”
Bọn họ đều đã đi kiểm tra rồi, rất bình thường, hoàn toàn không có vấn đề gì. Tô Ngưng Mi đỏ mặt: “Anh đứng đắn chút nào.”
Hạ An Lan vuốt ve gương mặt của cô: “Nếu anh mà đứng đắn ở trước mặt em thì vĩnh viễn em không thể trở thành bà xã của anh được.”
Tuy rằng anh cũng rất muốn có con nhưng bác sĩ đã nói không có vấn đề gì, có lẽ là duyên chưa tới mà thôi. Bọn họ cũng chưa ở bên nhau được bao lâu, chưa đầy một năm. Rất nhiều người kết hôn tới tám năm, mười năm cũng chẳng có con. Hạ An Lan cảm thấy mình không nên quá bận tâm chuyện này. Có con là chuyện tốt, nhưng không có con cũng chẳng sao cả. Rốt cuộc, người sống bên người đâu nhất thiết phải vì đứa con đâu.
Đảo mắt một cái, kỳ nghỉ hè đã kết thúc, Nhạc Thính Phong chính thức vào năm ba sơ trung, Thanh Ti cũng là học sinh lớp 4. Có lẽ bởi vì trong nhà có thêm một đứa trẻ con nên Thanh Ti không phải người nhỏ tuổi nhất nữa. Cô bé già dặn hơn trước không ít, bình thường cũng rất quan tâm săn sóc em trai, chuyện này khiến cho Nhạc Thính Phong vô cùng khó chịu.
Nhưng mà chuyện của Tô Trảm mới thực sự làm cậu khó chịu hơn. Đầu tháng 9 đã khai giảng nên cuối tháng 8 Tô Trảm rời nhà, một mình tới thủ đô. Sau khi tới, tất nhiên là vào ở trong nhà họ Hạ. Vì vậy thời gian Nhạc Thính Phong ở cạnh Thanh Ti càng ít hơn. Ngày đầu tiên khai giảng, nhà trường muốn cậu lên phát biểu trước toàn trường, lúc bước bên bục rồi mặt cậu vẫn còn sầm xuống. Phát biểu xong lại tới mục trao quà cho học sinh vừa lên lớp, Nhạc Thính Phong đứng đầu tiên, sắc mặt cực kỳ kém. Hiệu trưởng còn tưởng cậu không thích lớp mới, lén hỏi cậu có yêu cầu gì không, có muốn đổi thầy giáo gì đó hay không. Điều này làm cho Lộ Tu Triệt ở bên cạnh hâm mộ muốn chết: “Ôi, cậu nói xem, đều là học sinh, đều cùng lên lãnh thưởng, sao lại nhận được đãi ngộ chênh lệch như thế chứ?”
Nhạc Thính Phong trừng mắt một cái: “Bởi vì tỷ lệ vàng không giống nhau.”
Lộ Tu Triệt: “…” A! Thật đau lòng. Ngày khai giảng đầu tiên rất bận nên mọi người không vào học ngay. Lúc vào lớp mới, tâm tình Lộ Tu Triệt vô cùng kích động. Tuy rằng thành tích thi của cậu lần này làm tâm tình của cậu rất vui, nhưng khi thấy mình và Nhạc Thính Phong cùng được phân vào cùng lớp A thì cậu còn thấy vui hơn. Lúc chọn chỗ ngồi, Lộ Tu Triệt lập tức chọn vị trí quen thuộc mà mình hay ngồi suốt hai năm nay, dựa tường, hàng thứ tư, không trước không sau, những học sinh muốn tới chỗ này ngồi đều bị cậu đuổi đi.
...