Chương 215: Đêm hôm. Khuya khoảt, đên đôi mang mây


...

Cổ họng không nói nên lời, bà vợ nằm bên cạnh lão bị tiếng động to làm cho tỉnh giấc: “Sao vậy?

lúc đó Diệp Kiến Công sững sờ, cứng đờ người

Lúc đó lão ta mới định thần lại, trong lòng vô cùng sợ hãi, người này là ai, nửa đêm lại có thể vào nhà lão như vào nơi không có ai vậy.

Vệ sĩ trong nhà đâu hết rồi? Đứa nào đứa nấy đều biến thành thùng cơm hết rồi sao? Sao không ai phát hiện ra có người vào?

Rốt cuộc thì lão vẫn là người đã đi qua sóng gió, rất nhanh lấy lại được bình tĩnh. Lúc đó hai thân mình đang nằm chỏng chơ dưới đất phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, co giật giãy giụa.

Trong lòng Diệp Kiến Công dấy lên một dự cảm không lành, lập tức hỏi: “Mày là ai? Muốn làm gì?”

Du Dực cười lạnh: “Đến lấy mạng mày.”

Diệp Kiến Công vốn là một gã đàn ông tàn nhẫn, xảo trá lại đê tiện, lần này lão ta không giết được Nhiếp Thu Sính thì lần sau nhất định sẽ còn ra tay. Với thân phận của mình, Du Dực đôi khi cũng chấp hành một số vụ ám sát, nhưng không có lệnh của cấp trên, anh không thể vô duyên vô cớ giết người.

Du Dực từ từ bước vào, chân dẫm xuống đất, phát ra tiếng vang nhẹ.

Bà vợ Diệp Kiến Công sợ hãi la lên: “Anh là ai, người đâu, người đâu, người đâu...”

Diệp Kiến Công bất giác run rẩy, hình dáng cao to kia bước ra từ trong bóng tối, giống như một ngọn núi to đang đè lên lão, đè nén đến mức lão không còn một chút sức phản kháng nào.

Lão ta không nhìn rõ hình dạng của anh, nhưng lại cảm thấy được sát khí đằng đằng toát ra từ người anh, khí lạnh bao bọc cả người hắn, lạnh đến tận xương tủy.

Diệp Kiến Công đưa tay ra định bật đèn, nhưng lão run rẩy đến mức không động đậy được, lắp bắp nói: “Mày... mày rốt cuộc là ai? Có chuyện gì từ từ nói. Mày nên biết tao là ai, biết thế lực của nhà họ Diệp chúng tao ở Lạc Thành này. Nếu mày không biết thì có thể đi tìm hiểu, thanh niên làm việc gì cũng bồng bột, tao có thể thông cảm, nhưng mày nên suy nghĩ kĩ cho tương lai của mình, đối đầu với nhà họ Diệp, sẽ không có kết cục tốt”

Nói chưa dứt lời, cổ Diệp Kiến Công đã bị Du Dực bóp lấy, những ngón tay của anh khỏe đến hãi hùng.

Diệp Kiến Công bỗng chốc cảm thấy đau đớn ngạt thở, cảm giác như cổ có thể bị bẻ gãy bất cứ lúc nào.

Lão chưa từng cảm nhận rõ rệt khoảng cách với cái chết lại gần như lúc này.

Vợ lão ngồi bên cạnh, sợ hãi như sắp ngất đến nơi, hét toáng lên: “A á... giết người, giết người, giết người rồi...”

“Cầm mồm, không tao sẽ chém cả hai đứa” Du Dực gằn giọng.

Nhưng bà vợ Diệp Kiến Công lăn từ trên giường xuống dưới đất, cơ bản không nghe lời anh, vẫn tiếp tục hét: “Giết người, giết người..”

Bà ta vừa từ trên giường xuống dưới đất, Du Dực liền dùng hai ngón tay đánh trúng vào đằng sau đầu bà ta, cả người bà ta lập tức không còn tiếng động nào nữa, đổ gục xuống dưới đất, ngất lịm.

Nếu như sáng hơn chút nữa, có thể nhìn thấy khuôn mặt Diệp Kiến Công đã bắt đầu tím tái, lão há hốc mồm, con ngươi mắt hơi lồi ra. Lão ta không nhìn rõ mặt Du Dực, chỉ nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh tỏa ra sát khí thấu Xương của anh.

Thực ra trong lòng Diệp Kiến Công đã đoán ra được, người này... có lẽ là tên gian phu bên cạnh Nhiếp Thu Sính, thế... thế thì kế hoạch của lão, xem ra lại thất bại rồi.

Hơi thở của Diệp Kiến Công càng ngày càng khó nhọc, cái chết đã hiện lên trên đầu lão ta, lão muốn nói điểu gì đó, nhưng khổng thể nói thành tiếng.

Lão không ngờ rằng, giờ đây. Diệp gia đã đứng vững được ở Lạc Thành, đã ở vào tầng lớp thượng lưu ở đây, thế nhưng, có người muốn lấy đi tính mạng lão, thì vẫn dễ như trở bàn tay.

...