...
Yến Tùng Nam âm thầm quay trở lại bệnh viện, hai người theo dõi đã tìm
hắn khắp nơi, thấy hắn ta ôm bụng quay về, liền hỏi: “Anh đi đâu đấy?”
Yến Tùng Nam hổn hển đáp: “Đau bụng đi ngoài, đi WC rồi.”
“Anh nói dối, chúng tôi đã tìm trong nhà vệ sinh, căn bản không tìm thấy anh, nói đi, rốt cuộc anh đi đâu?”
Yến Tùng Nam mở mồm quát to: “Dù sao tôi cũng là con rể nhà họ Diệp, các anh nói chuyện với tôi khách khí chút, chẳng qua chỉ là hai con chó trông nhà, chó cậy chủ, sủa gì mà sủa.”
Hai người kia giận sôi lên, định giáng cho hắn một cú đấm: “Mày...”
Yến Tùng Nam khịt khịt mũi: “Các người mới chỉ tìm ở nhà vệ sinh nam thôi đúng không, nhà vệ sinh nữ đã tìm chưa?”
“Anh... anh vào nhà vệ sinh nữ?”
“Tất nhiên, tôi sắp ra quần đến nơi rồi, còn bắt tôi phải đứng xếp hàng sao?”
Hai người kia trợn tròn mắt nhìn Yến Tùng Nam từ đầu đến chân, quả nhiên ngửi thấy trên người hắn vẫn còn phảng phất mùi hôi của nhà vệ sinh, không hỏi gì thêm nữa, họ cảm thấy Yến Tùng Nam, có lẽ... không dám có suy nghĩ gì khác mới đúng, dù sao, hắn cũng là con rể nhà họ Diệp, phải dựa vào thế Diệp gia mới có thể phát tài.
Yến Tùng Nam cười nhạt một tiếng, rồi nằm xuống, hắn nhắm mắt lại, trong lòng mừng thầm: Diệp Kiến Công ông cứ đợi đấy, tôi không tinthằng oắt đó không tìm ông trút glan...
Hắn đợi, đợi nhà họ Diệp tángia bại sản, đợi cả nhà họ chết hết.
Lúc đó ở nhà họ Diệp, Diệp Kiến Công đang sốt ruột đợi tin tức.
Lão nghĩ rằng cái ý định hại người này, dù không thấy hiệu quả ngay được, dù không chắc chắn được Du Dực đi chợ nhất định sẽ mua tôm, nhưng lão cho người dò la rồi, Du Dực cứ cách hai ba hôm lại mua. Cho dù hôm nay không mua, thì vài ngày nữa cũng sẽ mua. Chỉ cần lão chuẩn bị trước, thì nhất định sẽ bán được tôm có độc cho hắn.
Mới sáng sớm Diệp Kiến Công đã đứng trong thư phòng đợi, trưa đến nơi rồi vẫn không thấy tin tức gì, lão vô cùng sốt ruột, gọi tay chân của mình đến: “Thế nào rồi, có động tĩnh gì chưa?”
“Ông chủ, tạm thời vẫn chưa thấy gì, có điều, dù sao hắn cũng đã mua tôm về thì nhất định sẽ ăn, chỉ là không biết là ăn trưa hay ăn tối, cố gắng đợi, nhất định sẽ sớm có tin tức. Chuyện này trời đất quỷ thần không hay, cho dù hắn lợi hại thế nào đi chăng nữa, em cũng không tin hắn nhìn thấy được trong tôm có độc”
Diệp Kiến Công gật đầu, lão nghĩ chiêu này có lẽ không đến nỗi bị người ta phát hiện ra.
Lão hỏi: “Lượng thuốc cho vào có đủ không? Có khi nào ăn vào không trúng độc ngay được?”
“Tuyệt đối đủ, ông chủ yên tâm, cho dù không chết ngay được, nhưng đợi xe cấp cứu đến, thì bọn họ cũng đã tắt thở”
Diệp Kiến Công gật đầu: “Cậu đi xem có bất cứ tin tức gì thì báo cho tôi biết, đợi đến khi trời tối, sai hai đứa qua đó xem bọn nó đã chết
hay chưa?” “Vâng, đã rõ.”
Đợi tên tay sai rời đi rồi, Diệp Kiến Công vò trán, hi vọng lần này có thể thuận lợi giải
quyết xong Nhiếp Thu Sính.
Nếu như sau chuyện này mà cô ta vẫn không chết, thì Diệp Kiến Công thật sự cảm thấy ông trời đang bảo vệ cô.
Còn lão, chỉ sợ sau này muốn ra tay cũng không có cơ hội nữa.
Du Dực về đến nhà, Thu Sính và Thanh Ti đã
ăn cơm rồi.
Thanh Ti rất ngoan, biết rằng xảy ra chuyện, cô bé cũng không hỏi, ngoan ngoãn ngồi bên Nhiếp Thu Sính.
Nhiếp Thu Sính đứng dậy, nói với Du Dực: “Nhà vẫn còn thức ăn, em nấu mì cho anh
nhé!” Du Dực mỉm cười: “U” Anh ngồi xuống bên cạnh Thanh Ti, ôm cô bé
vào lòng, để cô bé ngồi trên đùi mình: “Con gái ngoan, sao con không nói gì?”
...