...
Đã nói xem hết thư thì sẽ trở về, giờ lại không về được!
“Con gái ngoan đừng khóc đừng khóc mà. Con nghĩ xem, Thính Phong là vì quá lợi hại nên mới ở lại thi thêm một trận nữa.”
Thanh Ti vành mắt đỏ hoe hỏi: “Nhưng lỡ nội dung thi khó quá, anh cần có một khoảng thời gian dài mới hoàn thành được thì phải làm sao?”
“Ba cảm thấy chuyện này là không thể, nếu cần một khoảng thời gian dài mới hoàn thành thì đó không phải là anh Thính Phong của con nữa, con phải tin tưởng anh trai con. Con nghĩ xem, nó lợi hại như vậy nhất định sẽ hoàn thành sớm nhất, mau chóng trở về với con.”
Thanh Ti suy nghĩ, cô bé còn có thể làm gì, người đã bị giữ lại ở đó rồi, muốn khóc cũng không được. Hơn nữa cũng không thể trách Nhạc Thính Phong, anh nhất định cũng muốn trở về sớm nhưng ai ngờ được mấy chú giáo quan lại ra một đề khó sau cùng như vậy. Lúc này Thanh Ti chỉ hi vọng Nhạc Thính Phong có thể lợi hại hơn người khác, sớm hoàn thành nhiệm vụ, sớm quay trở về.
Điều đó cũng chính là suy nghĩ của Nhạc Thính Phong hiện giờ. Khó khăn lắm mới chịu được qua 29 ngày, cuối cùng cũng đợi được đến lúc trở về. Nhưng ai ngờ bọn họ lại chơi trò này, thật sự là không cần sĩ diện nữa. Hơn nữa trước đó bọn họ cũng không thông báo, Nhạc Thính Phong đã thu dọn xong đồ đạc, lúc lên xe còn nghĩ sẽ được đưa đến sân bay hoặc ga xe lửa. Nhưng ai ngờ cậu lại bị đưa đến một nơi hoàn toàn xa lạ, họ không nói gì cứ thế mà đi. Sau đó cậu mới nhận được thông báo, thi đấu đối kháng cá nhân đã bắt đầu.
Nhạc Thính Phong tức đến mức muốn chạy ngay về doanh trại, muốn đánh đám giáo quan đáng chết đó một trận.
Nhưng hiện giờ cậu chỉ có thể nghe theo lời họ, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để sớm quay trở về.
Trước đó đã hứa với Thanh Ti, đợi cô bé đọc xong 29 lá thư thì cậu sẽ trở về, giờ thư đã đọc hết nhưng cậu vẫn chưa trở về, Thanh Ti hiện giờ nhất định rất thất vọng. Cậu lại thất hứa rồi.
Nhạc Thính Phong trong lòng đầy lửa giận, hận bản thân tuổi còn nhỏ, nếu không cậu sẽ không tha cho đám giáo quan vô lại đó.
Thanh Ti ở nhà buồn bã chờ đợi, mỗi ngày đều ngước mắt trông ra bên ngoài, đợi cho đến lúc trời tối đi ngủ. 29 lá thư đã được xem đi xem lại mấy lần, phía sau mỗi lá thư cô bé đều viết trả lời, chờ Nhạc Thính Phong trở về xem. Hai ngày nay trước khi ngủ, trong lòng Thanh Ti luôn âm thầm nghĩ, có phải khi trời vừa sáng mở mắt ra thì có thể nhìn thấy anh trai hay không?
Đáng tiếc, không hề có.
Du Dực trong lòng buồn bã, theo những gì anh hiểu về bọn họ thì nhất định đây không phải là nhiệm vụ dễ dàng. Năm anh 17 tuổi đã tham gia học kì đầu tiên của trường quân sự. Khi học kì vừa kết thúc, có một giáo viên vô cùng “hảo tâm” đề nghị Du Dực đi tham gia trại huấn luyện mùa đông này. Lời giáo viên nói lúc đó anh vẫn còn nhớ đến giờ, năm đó anh còn ngây thơ, không nghi ngờ gì đã đi tham gia thật. Sau khi đi rồi mới biết, ở trong trường đó thật sự là hưởng phúc. Dĩ nhiên năm đó Du Dực trở về thì đã khai giảng, anh trở về liền dùng nắm đấm cảm ơn vị giáo viên đó một trận. Đây đã là chuyện trước kia, bản thân Du Dực không hề muốn nhớ lại.
Nhưng mà, hôm nay nhớ lại cũng thấy xúc động, Nhạc Thính Phong dường như còn vất vả hơn anh lúc đó.
...