...
Lộ lão gia cảm thấy, việc ông ấy lo nhất, có lẽ sắp xảy ra rồi.
Ở ngoài cửa, nghe thấy người giúp việc của Hạ gia nói không để Lộ Hướng Đông vào nhà, Lộ lão gia đã cảm thấy không đúng lắm. Nhưng ông không kịp hỏi nhiều, sau khi vào, hàn huyên nói chuyện với cả nhà họ Hạ lâu như vậy, cũng không nghe họ nói chút gì không tốt về con trai mình.
Sự nghi hoặc trong lòng Lộ lão gia giảm bớt, cho rằng là mình nghĩ sai rồi, có lẽ con trai ông ấy không hề làm sai điều gì, chỉ là gần đây hắn ra vào Hạ gia nhiều lần, cho nên người ta cảm thấy phiền toái.
Thế là Lộ lão gia liền nghĩ cách để con trai có thể vào, vòng đi vòng lại liền vòng tới việc quà cáp.
Ông ấy nghĩ bụng, ông ấy bảo con trai bê quà vào, nhà các người cũng không thể ngăn cản chứ.
Nhưng vạn lần không ngờ, người ta ở trước mặt ông lại cứ không nhường.
Lúc này, trong lòng Lộ lão gia lập tức cảm giác được sự không lành. Con trai ông thật sự có việc giấu ông. Nhưng việc này ông cũng có chuẩn bị, làm ra bộ mặt không hiểu, hỏi: “Không biết lời này của cháu là có ý gì? Lẽ nào... là đứa con trai không ra gì đó của nhà ta... đã đắc tội cháu?”
“Nếu nó đắc tội cháu, vậy người làm ba như ta ở đây thay nó tạ lỗi với cháu. Con ta xưa nay không có bao nhiêu tâm kế, nói chuyện thẳng thắn, nếu nó lại nói gì sai, làm gì sai, mong cháu có thể đại nhân đại lượng, đừng tính toán với nó. Ta bảo nó vào tạ tội với cháu, muốn đánh muốn mắng cháu cứ việc, ta tuyệt đối không ngăn cản.”
Trong lòng Du Dực cười nhạt, lão già này, còn có ý cậy già lên mặt, ông ấy giúp con trai mình tạ tội là được rồi, cũng không xem xem anh có đồng ý nhận không.
“Cháu thật sự xin lỗi bác, tạ tội của con trai bác cháu không dám nhận. Nhưng, thấy bác không biết gì cả, xem ra, anh Lộ không hề nói cho bác việc hôm trước.”
Lộ lão gia nắm chặt lấy gậy, hôm trước? Hôm ông ấy tới thủ đô, xem ra thật sự xảy ra chuyện rồi,
“Cái này... không biết, nó đã làm chuyện gì?” Lộ lão gia cẩn thận hỏi thăm một câu. Ông hết nhìn Hạ lão gia lại nhìn Du Dực, hai người chỉ cười không nói.
Du Dực mỉm cười: “Cái này anh Lộ đã không nói, vậy... chúng cháu cũng không nói xấu sau lưng người khác.”
Lộ lão gia cắn răng, thằng nhãi này không biết đã làm gì, hại ông ấy bây giờ mất hết mặt mũi, “Thứ không ra gì này, hai người tuyệt đối đừng khách sáo với nó. Nếu nó làm sai chuyện gì, nhất định phải nói cho tôi, tôi trở về dạy dỗ nó.”
“Bác Lộ bác đừng hỏi nữa nếu anh Lộ muốn nói cho bác tự nhiên sẽ nói, nhưng nếu anh ấy không chịu nói, vậy thì... chúng ta đương nhiên càng không thể nói.”
Lộ lão gia cắn răng, việc này ông ấy phải làm rõ, không thì, nếu ông ấy không truy hỏi tiếp, sẽ thể hiện giống như ông ấy biết.
Ông ấy quay đầu gọi: “Tiểu Triệt, con lại đây. Con nói cho ông nội, hôm trước, ba con đã làm việc tốt gì.”
Lộ Tu Triệt nghiêm mặt, “Cháu không muốn nói, cháu sợ mất mặt.”
Khoé miệng Lộ lão gia giật một cái, mất mặt? Thứ khốn kiếp đó rốt cuộc đã làm gì.
“Ba con có gan làm, thì đừng sợ mất mặt. Cháu nói rõ với ông nội, nó đã làm việc tốt gì?”
Lộ Tu Triệt vốn cũng không định giúp Lộ Hướng Đông che giấu, cậu liền kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc cho Lộ lão gia: “Ông nội đã truy hỏi vậy cháu nói cho ông được rồi, ba cháu hôm trước nói muốn mời mọi người ăn cơm, kết quả tới nơi, ông ấy uống mấy ngụm rượu, liền bắt đầu giở trò say xỉn, kéo cũng không kéo được...”
...