...
Nhạc Thính Phong mặt âm trầm, đem toàn bộ thư tình cất vào hành lý của mình.
Buổi tối, khi gia sư cho Thanh Ti về bài học ở trường, cậu bèn hỏi: “Thanh Ti, gần đây ở trường học thế nào em?”
Thanh Ti gật đầu: “Tốt lắm ạ!”
“Vậy... có người nào bắt nạt em không?”
Thanh Ti lắc đầu: “Không có ạ, anh à, hiện tại em cũng không phải trẻ con nữa mà. Nếu có ai bắt nạt em thì em còn lâu mới ngây ngốc như trước, ai mà bắt nạt em, em nhất định sẽ trả thù...”
“Vậy...” Nhạc Thính Phong do dự, không biết có nên trực tiếp hỏi xem có phải có thằng nhóc nào thường xuyên nói chuyện với em hay không.
Thanh Ti buông bút, chống cằm hỏi: “Anh à, rốt cuộc anh muốn hỏi cái gì?”
Nhạc Thính Phong hắng giọng: “Khụ khụ... Anh chẳng qua là muốn hỏi em xem, em... ở trường học, có phải là... đang có tên nhóc không đứng đắn nào đó suốt ngày bám lấy em không?”
Nhạc Thính Phong thay đổi phương thức, cậu muốn cho Thanh Ti biết rằng, bất cứ đứa con trai nào viết thư tình hay nói lời ngon tiếng ngọt với cô bé đều là những đứa không đứng đắn.
Thanh Ti cũng không kiêng dè, gật đầu nói: “Đúng vậy, quả thật là có, em không để ý đến cậu ta là được, nhưng mà cậu ta quả thật rất nhàm chán, em còn nghĩ là có lẽ bình thường giáo viên giao ít bài tập về nhà quá hay sao mà bọn họ không đi làm bài tập mà lại có thời gian đi viết thư tình cho em? Anh, anh nói xem có phải hay không?”
Thanh Ti ngẩng mặt, còn nói rất nghiêm trang nữa.
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đúng vậy, về sau phải ý kiến với trường học của các em mới được, để các giáo viên giao nhiều bài tập hợp một chút, miễn cho bọn họ không có việc gì làm mà đi học mấy trò không tốt kia, lại còn gây thêm phiền phức cho em nữa. Bọn họ không muốn đi học nhưng Thanh Ti nhà chúng ta còn muốn học tập ấy chứ.”
Thanh Ti liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Hai mắt cô bé sáng lên, bỗng nhiên ghé sát vào Nhạc Thính Phong, nói: “Nói về chuyện này, em còn muốn hỏi anh đó nha, có phải trường anh có rất nhiều nữ sinh thích anh phải không? Em có một bạn học có chị gái học Trường Số 1, cậu ấy nói, Trường Số 1 có một vị học trưởng học năm ba họ Nhạc vô cùng vô cùng lợi hại, vừa đẹp trai lại còn học giỏi, trong trường có rất nhiều nữ sinh thích anh ấy.”
Thanh Ti tiến sát đến nỗi khi cô bé nói chuyện, hơi thở ấm áp của cô bé còn phả lên mặt Nhạc Thính Phong. Hai tai cậu đỏ bừng, lui lại phía sau một chút, nhíu mày: “Là ai nói bậy thế?”
Thanh Ti lại rướn lên trước thêm một chút: “Có đúng là nói bậy không?”
Nhạc Thính Phong cảm thấy má mình nóng lên: “Đương nhiên là đúng rồi…”
Thanh Ti chỉ chỉ gương mặt Nhạc Thính Phong, cười khanh khách nói: “Mặt anh đỏ bừng rồi kìa, nhưng em nghĩ là anh trai của em được người khác thích là chuyện hết sức bình thường mà. Anh trai của em xuất sắc như thế, ai có mắt cũng sẽ nhìn thấy thôi... Anh không cần phải ngại đâu, em nghe bạn kia nói xong còn thấy rất kiêu ngạo ấy chứ. Em còn muốn nói cho cậu ta biết rằng người đó là anh trai của em đó!”
Nhạc Thính Phong xoa đầu Thanh Ti, thuận thế đẩy cô bé ra một chút, lúc nãy cô bé tựa gần quá khiến hô hấp của cậu cũng chó chút rối loạn.
Nhạc Thính Phong nói: “Đừng để ý những người đó, bọn họ chỉ nói linh tinh thôi.”
Thanh Ti bỗng vươn tay, nhào vào trong lòng Nhạc Thính Phong, ôm cổ cậu: “Anh trai của em rõ ràng rất xuất sắc mà, em thấy bọn họ không nói linh tinh đâu… Em còn thấy ghét bọn họ vì bọn họ nói anh chưa đủ xuất sắc như thực tế ấy.”
Cô bé nhà cậu đã dần dần lớn lên, cũng có ý thức về chuyện nam nữ khác biệt, nhưng đối với người anh yêu dấu cùng nhau lớn lên, luôn luôn thương yêu cô bé thì lại không hề có chút phòng bị nào.
Nhưng mà lúc này đây, ông anh trai quý hóa của cô bé lại có chút không được tự nhiên.
...